Khí Vũ Trụ

Chương 70: Tinh cầu Chân Nặc

Chương 70: Tinh cầu Chân Nặc
Dĩ nhiên Khắc Nhĩ không nghĩ tới chuyện Lam Tiểu Bố lại không phải người tới từ tinh cầu Lam Á, hắn ta lập tức truyền tin lại: “Ngươi đừng có dại mà quay lại tinh cầu Lam Á, trở về sẽ trở thành nô dịch ngay, thậm chí còn bị giết chết. Chúng ta cùng nhau tới tinh cầu Chân Nặc, ngươi phong tỏa phi thuyền của ta đi, sau đó bay ở sau phi thuyền của ta là được. Ta có người quen ở tinh cầu Chân Nặc, chúng ta tới đó trước rồi nói sau.”
Thoạt nhìn Khắc Nhĩ là một người rất hào sảng, lòng đề phòng người lạ cũng rất kém.
Dĩ nhiên Lam Tiểu Bố sẽ không hề do dự, trực tiếp ra lệnh cho Côn Luân đánh dấu phi thuyền của Khắc Nhĩ, sau đó cùng đi tới tinh cầu Chân Nặc với hắn ta.
Khắc Nhĩ là một người hay nói, không ngừng nói với Lam Tiểu Bố một chút tình huống ở tinh cầu Chân Nặc, còn nói đa số người của tinh cầu Lam Á đều chạy tới nương nhờ tinh cầu Chân Nặc cả.
Lam Tiểu Bố nghe đối phương lải nhải không ngừng, trong lòng thầm nghĩ Lí An thực sự quá đỉnh, không biết trong trí nhớ của Lí An còn có ngôn ngữ của tinh cầu nào là không có hay không?
Mặc dù Lam Tiểu Bố ít khi đáp lại nhưng Khắc Nhĩ vẫn nói liên tục không ngớt. Lam Tiểu Bố nghi ngờ, đây là đối phương không thể rời khỏi phi thuyền đấy, nếu không chắc Khắc Nhĩ sẽ trực tiếp rời khỏi phi thuyền của mình để tới phi thuyền của hắn ngồi rồi.
Từ trong miệng Khắc Nhĩ, Lam Tiểu Bố biết được đế quốc lớn nhất trong tinh cầu Chân Nặc là đế quốc Hàn Lam, mà quốc chủ đang cai trị đế quốc Hàn Lam tên là Thái Kiệt. Mà quân đội cường đại nhất đế quốc Hàn Lam chính là quân đoàn Trưng Tinh, người ra lệnh trực tiếp cho quân đoàn Trưng Tinh là Thái Kiệt. Dựa theo lời của Khắc Nhĩ, sau khi bọn họ tới đế quốc Hàn Lam thì nhất định phải gia nhập vào quân đoàn Trưng Tinh. Chỉ có gia nhập vào quân đoàn Trưng Tinh thì mới có cơ hội tiến xa hơn.
Do có Khắc Nhĩ lải nhải không ngừng ở đây nên Lam Tiểu Bố không thể tiếp tục yên tĩnh tu luyện được nữa, trước tiên hắn mang xương cốt của Lí An vứt vào trong hố rác của phi thuyền ném ra ngoài vụ trụ, cứ đặt đống xương cốt này bên trong phi thuyền của mình nói không chừng cũng có ngày mang họa.
Làm xong hết thảy, Lam Tiểu Bố lại cầm chiếc nhẫn bạc lên xem.
Lam Tiểu Bố vừa định nghiên cứu thử chiếc nhẫn bạc xem bên trong có gì kì lạ không, thứ khiến hắn cảm thấy khiếp sợ là trước đó hắn không hề nhìn ra được điều gì từ chiếc nhẫn, mà bây giờ lại nhìn thấy bên trong có một đống đồ mờ mờ ảo ảo.
Nhưng Lam Tiểu Bố lập tức hiểu ra, là vì từ sau khi hắn tu luyện Đoàn Hồn thuật, vô tình luyện ra được cảm ứng thuật nên lúc này mới có thể cảm nhận được một số đồ vật mờ mờ bên trong nhẫn.
Nhưng cũng chỉ cảm giác được đồ vật lờ mờ bên trong mà thôi, hắn vẫn chưa thể thấy rõ được đồ vật bên trong. Lam Tiểu Bố thử dùng cách mà lần trước hắn dùng để cắn nuốt hồn phách Lí An để xé tan lớp mờ ảo bao quanh đống đồ, mà hắn rất vui mừng khi mình mới chỉ thử một chút mà đã xé rách ra được một khe hở trên lớp tường mờ ảo đó…
Lam Tiểu Bố lập tức dùng ý niệm để xóa bỏ đi tầng mờ ảo kia, trong đầu đột nhiên xuất hiện một dòng chữ, Luyện Hóa.
Không lẽ đây chính là Luyện Hóa sao? Sau khi hắn học được cách sử dụng Đoàn Hồn thuật là có thể luyện hóa pháp bảo giống như trong truyền thuyết? Đơn giản mà nói, điều này chính là niềm vui cực lớn đối với Lam Tiểu Bố. Còn cái gì gọi là pháp bảo thì trong chiếc nhẫn này có không gian, dĩ nhiên nó chính là bảo bối rồi.
Lam Tiểu Bố mất khoảng chừng nửa tháng mới có thể luyện hóa toàn bộ chiếc nhẫn này.
Có lẽ thấy Lam Tiểu Bố không trả lời nhiều nên sau này Khắc Nhĩ cũng bớt đi tần suất càu nhàu. Thật ra cho dù Khắc Nhĩ có thường xuyên càu nhàu thì Lam Tiểu Bố cũng chẳng có thời gian đi để ý tới hắn ta. Bây giờ Lam Tiểu Bố đang vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng đi cảm thụ không gian bên trong chiếc nhẫn, chu vi không gian khoảng chừng hơn mười mét, nói cách khác, chỉ cần bỏ Côn Luân của hắn vào trong này cũng chiếm mất một phần tư không gian rồi.
Khiến hắn có chút mất mát là trong chiếc nhẫn bạc này không có bất kì vật gì. Giống như khi hắn nhặt được một chiếc ví tiền, nhưng bên trong lại không có gì cả, may ở chỗ chiếc ví này lại rất có giá trị.
Có lẽ là do Lí An cũng chưa thể mở được nhân trữ vật, hoặc là nói ngay cả Lí An cũng không thể luyện hóa được nó. Mặc dù Lí An đã tu luyện Đoàn Hồn thuật tới tầng thứ hai rồi nhưng hắn chắc chắn Lí An không dám tự xé rách linh hồn mình để thử luyện Đoàn Hồn thuật theo cách khác, không xé linh hồn để tu luyện Đoàn Hồn thuật thì sẽ không thể sinh ra cảm ứng ý niệm được. Không sinh ra được cảm ứng ý niệm thì sẽ không thể luyện hóa được nhẫn trữ vật.
Lam Tiểu Bố làm thử vài động tác, ung dung thu mấy tễ thuốc nguyên tố sinh cơ vào trong không gian, sau đó lại ung dung lấy ra.
Thoạt nhìn chỉ có mình hắn là có thể sử dụng được, mà bao quanh không gian chiếc nhẫn là một màn mưa bụi. Tuy nhiên do có màn mưa bụi này nên nếu người khác không thể dùng ý niệm để cảm ứng thì sẽ không thể nhìn ra được bên trong chiếc nhẫn có bí mật.
Lam Tiểu Bố thu một số đồ quan trọng và một một đống tễ thuốc nguyên tố sinh cơ mua ở kho sinh tồn vào trong nhẫn.
Cuối cùng thứ còn trên tay chỉ là một cái hộp gỗ, cầm trên tay có hơi lạnh, thứ này là đồ hắn lấy được từ chỗ Thành Kiến Kiệt. Từ đó tới giờ vẫn chưa mở ra xem thử, bây giờ Lam Tiểu Bố đã luyện được cảm ứng ý niệm nên hắn muốn thử xem có thể dùng ý niệm để mở ra được hay không.
“Lam Tiểu Bố, chúng ta đã tới tinh cầu Chân Nặc rồi, ngươi thả chậm tốc độ lại đi. Ta đang cố gắng liên lạc với tinh cầu Chân Nặc, chỉ cần bọn họ cho phép thì ta và ngươi mới có thể đi xuyên qua tầng khí quyển để vào tinh cầu Chân Nặc được…” Giọng của Khắc Nhĩ truyền tới, Lam Tiểu Bố vội vàng đáp lại, sau đó cũng thu hộp gỗ lại vào nhẫn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất