Chương 21: Một tướng công thành vạn cốt khô
Ba ngày sau.
Hắc đạo của Lạc Thủy thành đều tề tụ tại Huệ Khách trai.
Người đưa thiếp mời không phải ai khác, chính là bang chủ Phi Ưng bang nổi tiếng gần đây, Lương Thừa Cương.
Xung quanh Huệ Khách trai, mấy trăm tên thủ hạ hắc đạo đều tề tụ.
Vì đề phòng Phi Ưng bang động tay động chân, mỗi bang phái đều cố gắng bố trí đủ thủ hạ của mình xung quanh.
Bên trong Huệ Khách trai toàn là những cường khấu đến đây gia nhập liên minh hắc đạo.
Chưa đầy một lúc, bang chủ Phi Ưng bang, Lương Thừa Cương xuất hiện.
Cả người hắn mặc một bộ trường sam màu xanh, bên hông đeo một thanh trường kiếm, phong thái nhẹ nhàng.
“Chư vị lão đại có thể cho Lương mỗ này một chút thể diện, Lương mỗ xin ở tại đây cảm ơn chư vị.”
“Có chuyện gì thì mau nói đi, kêu chúng ta tới chỗ này rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoắc lão thuộc Liễu thành nói với giọng cáu kỉnh.
Bởi vì Phi Ưng bang, Hoắc lão đã mất rất nhiều địa bàn.
“Ta biết các vị đang ngồi ở đây đều có rất nhiều ý kiến đối với Lương mỗ. Trước đó Lương mỗ cũng đã đắc tội nhiều người. Thế nhưng Lương mỗ cũng chỉ là thay người khác làm việc, vẫn xin các vị lão đại đừng trách.”
Lời nói của Lương Thừa Cương hôm nay phá lệ khách sáo.
Điều này khiến cho thần sắc của mọi người trở nên căng thẳng, rốt cuộc trong hồ lô của tên này đang đựng thuốc gì?
“Lương bang chủ, tất cả mọi người đều là người sảng khoái, vẫn là có chuyện gì thì mau nói thẳng đi.”
Lương Thừa Cương cười nói: “Không giấu gì các vị, Lương mỗ muốn cho các vị một cơ hội thăng quan phát tài.”
. . .
Lạc Thủy thành, Cẩm Y Vệ sở.
Phó thiên hộ Lục Thành đọc thư xong thì hít vào một hơi thật sâu, hai tay không khỏi run rẩy.
Cẩm Y Vệ bọn họ là một bộ phận của triều đình, là tai mắt của hoàng đế.
Không chỉ phụ trách tra xét kinh thành, còn phụ trách giám sát quan viên địa phương.
Ngay cả vương công đại thần cũng phải kiêng nể bọn họ ba phần.
Đời này Lục Thành từng thắng cược một chuyện, chính là thời điểm hai vị hoàng đế tranh chấp.
Kiên định đi theo đương kim thiên tử, từ một tiểu tốt vô danh liền nhảy vọt trở thành phó thiên hộ.
Nhưng tình hình mà Lục Thành đối mặt bây giờ, không thể chỉ nói là hơi giống vài thập niên trước.
Mà chỉ có thể nói là giống hệt nhau.
Công chúa tranh chấp với nhị hoàng tử, đã tranh đến mức ngươi chết ta sống.
Vốn nghĩ rằng ngự thuyền của công chúa phát nổ, trận tranh giành đoạt đích này đã có kết luận.
Ai ngờ công chúa lại may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Thậm chí bây giờ còn đang ẩn thân trong Lạc Thủy thành.
Lục Thành đốt bức thư đi, để nó hóa thành tro tàn.
Ánh mắt lộ ra cảm giác bất an, lại ẩn chứa vẻ tham lam.
Một tướng công thành vạn cốt khô!
Cuộc sống là một ván bạc, người thua không phải trả tiền, mà nhất định mất cả một đời.
Thay vì chết trong im lặng, không bằng buông tay đánh cược một ván lớn.
[Leng keng! Nhị Tuyền Ánh Nguyệt Lv 2 (9500/10000)]
Xem ra năm nay có thể đột phá cấp độ 2.
Hôm nay, Lý Bình An kéo đàn xong thì chuẩn bị đi đến tiệm cầm đồ.
Chủ nhà Thường Tứ lúc trước đã cho Lý Bình An không ít đồ vật.
Lý Bình An chuẩn bị đi ra ngoài một chút, đổi ít tiền tiêu xài.
Sẵn tiện mua cho Liễu Vận một món quà năm mới.
Chỉ là vừa ra khỏi cửa, Lý Bình An liền nhận ra có gì đó không thích hợp.
âm thầm có thêm mấy tên mật thám, là người của Phi Ưng bang?
Nhưng những hơi thở này rõ ràng mạnh hơn.
“Thế nào?”
Liễu Vận định giặt quần áo, bưng cái chậu đi ra.
Nhìn thấy Lý Bình An đi vòng trở về thì hỏi: “Có phải quên cái gì hay không?”
“Không có việc gì.”
Lý Bình An cười nhạt một tiếng.
“Hôm nay không đi nữa.”
“Vì sao vậy?” Liễu Vận thắc mắc.
“Muốn nghỉ ngơi một ngày.”
Liễu Vận chớp chớp đôi mắt sáng, đưa tay đặt lên trán Lý Bình An.
“Có phải bị bệnh rồi không?”
Tay của nàng thanh mát lành lạnh, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
“Thật sự không có chuyện gì, trời lạnh nên ta không muốn ra ngoài, đợi lát nữa cùng chơi một ván cờ đi.”
“Được, gần đây ta đã nghiên cứu được rất nhiều chiêu thức, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta.” Đôi môi đỏ của Liễu Vận hơi cong lên.
Lý Bình An đi đến hậu viện, Lão Ngưu đang uể oải nằm rạp trên mặt đất phơi nắng.
“Ngưu… ưu…!”
Lão Ngưu kêu lên.
Lý Bình An khẽ nhíu mày: “Lão Ngưu, có phải ngươi lại dự liệu được cái gì hay không?”
Lão Ngưu lại kêu mấy tiếng.
“Một trận đại chiến? Là có liên quan tới ta, hay là liên quan tới Liễu Vận.”
“Ngưu… ưu…”
“Liễu Vận?”
Lý Bình An đã sớm đoán được sẽ có ngày như vậy.
Ngự thuyền của công chúa phát nổ, sau đó Lý Bình An lập tức gặp được Liễu Vận.
Lão Ngưu lại kiên trì muốn Lý Bình An cứu Liễu Vận.
Lão Ngưu kêu hắn làm chuyện gì, trăm phần trăm là có ích đối với hắn.
Từ cách ăn nói đến nhất cử nhất động của Liễu Vận đều chứng tỏ nàng tuyệt đối không phải một cô nương bình thường.
Thân phận dĩ nhiên không cần nói cũng biết, chỉ là Liễu Vận chưa từng nói ra.
Lý Bình An cũng không chủ động vạch trần.
Kỳ thật, dựa theo tính cách của hắn, nếu không phải lúc trước Lão Ngưu kiên trì kêu hắn cứu người.
Lý Bình An tuyệt đối sẽ không cứu người xa lạ này.
Thế nhưng trải qua qua hơn nửa năm sống chung, hắn giống như đã quen với việc có một nữ nhân tồn tại trong nhà.
Bây giờ mọi thứ đều dường như sắp kết thúc.
Lý Bình An sờ lên đầu Lão Ngưu.
Trời sắp nổi gió, tiếng gió ào ào thổi khắp sân.
Tại tiêu cục Bình An.
“Vũ khí? Lý tiên sinh, ngài nói cụ thể một chút, ngài muốn loại vũ khí gì?” Trần Thuận hỏi.
Giết người cần binh khí.
Thường nói: “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí.” (Người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ cho sắc bén.)
Từ trước đến giờ, binh khí của Lý Bình An đều là gậy chống.
Đối với những tình huống nhỏ thì vẫn có thể ứng phó, nếu như bị cao thủ bao vây.
Thì phải có một thứ vũ khí có thể đối đầu.
Thế nên Lý Bình An liền nghĩ đến ông chủ trẻ của tiêu cục Bình An, Trần Thuận.
Nửa năm trước, trong một lần áp tiêu, Lý Bình An từng cứu Trần Thuận một lần.
Hai người vì vậy mà quen nhau.
“Ta quen dùng đao.” Lý Bình An nói.
“Đao à? Có đây!”
Trần Thuận vội vã gật đầu không ngừng.
Khó khăn lắm Lý Bình An mới tìm tới hắn nhờ làm một chuyện, trong lòng Trần Thuận rất kích động.
Lần đó sau khi áp tiêu trở về, hắn liền muốn bái Lý Bình An làm thầy.
Chỉ là Lý Bình An vẫn luôn không đồng ý.
Lần này không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt nhất của hắn.
Trần Thuận dẫn Lý Bình An đi vào kho vũ khí của tiêu cục.
Cửa kho vũ khí mở ra, một mùi đồ sắt xông vào mặt.
“Chỗ này chính là kho vũ khí của tiêu cục chúng ta.”
Trần Thuận tự hào giới thiệu với Lý Bình An.
Diện tích gian phòng chừng hơn tám mươi mét vuông, có hai hàng giá đỡ trưng bày, phía trên treo đầy các loại vũ khí.
Trần Thuận cầm lấy một thanh đao lớn dài ba thước, hỏi: “Thanh đao này thế nào?”
Lý Bình An đưa tay gõ gõ, lại không thấy hài lòng lắm.
Trần Thuận lại cầm lấy một thanh đao khác, không dài không ngắn.
Lưỡi đao vừa rộng vừa mỏng, cực kỳ sắc bén.
Lý Bình An thử vung đao lên, không đủ tiện tay.
Sau đó Trần Thuận lại giới thiệu cho Lý Bình An không dưới mấy chục thanh đao tốt, chỉ là không có một cái nào hợp ý Lý Bình An.
Trần Thuận thầm nghĩ: “Cao nhân chính là cao nhân, vốn dĩ chướng mắt binh khí bình thường!”
Hắn cắn răng, không nỡ bỏ con săn sắt sao bắt được con cá rô.
Nói không chừng đây chính là khảo nghiệm mà Lý tiên sinh đặt ra cho hắn.
“Lý tiên sinh, nếu những vật tầm thường này không lọt nổi vào mắt xanh của ngài, thì để ta dẫn ngài đi xem một nơi khác.”
“Còn có nơi khác sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy thì đa tạ.”
Trần Thuận nói: “Tiên sinh không cần khách sáo với ta, mời đi bên này.”