Chương 31: Bảo tàng lưu lạc
Thi thể người nằm ngổn ngang trên mặt đất tựa như một bức tranh đáng sợ.
Một con đường ngắn nhưng nhìn đâu cũng thấy những thi thể chết thê thảm không dám nhìn.
Có thi thể xoắn lại, mặt mũi máu me be bét, có thi thể cụt chân cụt tay…
Hách Mục Đức kéo áo giáp Ô Kim, chậm rãi bước tới.
Mỗi bước đi như muốn mạng của hắn.
Lại có thêm một đợt người phóng từ cuối đường tới.
Nhưng khi những người kia nhìn thấy Hách Mục Đức, họ sững người ra.
Đối diện với sự vây công của nhiều cao thủ, áo giáp Ô Kim trên người hắn đã tróc ra hơn nửa.
Lộ ra diện mạo ban đầu.
Đó là một khuôn mặt rất kinh khủng.
Không đúng! Đây không thể nào gọi là khuôn mặt.
Nhìn thoáng qua giống một bộ xương khô.
Chỉ có đường nét khuôn mặt, tựa như bị ai lột bỏ lớp da ngoài.
Ngoài đôi mắt và cái mũi hư thối ra thì không tìm được một chút đặc điểm khuôn mặt nhân loại nào cả.
Đáng sợ hơn là bên ngoài cơ thể trần trụi của hắn đầy những cái lỗ đen như mực.
Lỗ nào cũng to như mắt ngựa, tựa như bị côn trùng đào rỗng vậy.
Giống ác quỷ bò lên từ địa ngục, hung ác và điên cuồng.
Thấy cảnh này, cả đám không hẹn mà cùng nín thở, những người ở đây gần như đều là loại người lòng dạ độc ác.
Đều mạo hiểm kiếm ăn, muốn nổi bật ở bốn trấn An Bắc.
Họ rất ngoan độc, nhưng bây giờ bọn họ đang cố gắng khống chế bản thân.
Không để vẻ mặt của mình tỏ ra sợ hãi.
Hách Mục Đức đi từng bước, mỗi một bước đều nặng nề chậm chạp.
Tựa như dẫm lên trái tim mọi người.
“Giết! Giết hắn!”
Hán tử dẫn dầu dùng hết sức lực cả một đời, cuối cùng cũng hét lên được.
Thế nhưng Hách Mục Đức lại đột ngột tăng tốc, xông vào giữa đám người.
Hai hán tử cao lớn béo mập bị hắn đập ngã xuống đất như đánh gà con, cuối cùng cũng không bò dậy nổi.
Chạy!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng bọn họ.
Không biết ai là người quay đầu chạy trốn trước, sau đó là người thứ hai, người thứ ba…
Hách Mục Đức tiếp tục tiến lên, tựa như sắp biến từ một con ác quỷ thành một lão nhân khô quắt vậy.
“Lâu vậy rồi vẫn không chịu ra?”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn.
Lát sau, trong bóng tối xuất hiện một người đang chống gậy.
“Làm giao dịch được không, ta hộ tống ngươi sống sót ra ngoài, ngươi đưa Xá Lợi Tử cho ta.”
Lý Bình An bình tĩnh nói.
Hách Mục Đức nhếch miệng bật cười, nụ cười nom còn khó coi hơn khóc, vô cùng kinh khủng.
“Ta nhận ra ngươi! Ngươi là hàng xóm cạnh nhà nữ nhi ta.”
Lý Bình An không phủ nhận.
“Có phải ngươi đã biết tới sự tồn tại của ta từ lâu nên mới cố tình tới gần nữ nhi của ta?” Hách Mục Đức nghiêm túc hỏi.
“Chỉ trùng hợp mà thôi.”
Lý Bình An nhớ lúc chọn phòng thuê, Lão Ngưu không để cho mình chọn gian sân viện kia.
Vì vậy hắn mới trở thành hàng xóm của hai tỷ muội Đóa Cáp và A Lệ Á.
Hách Lệ Đức bật ra tiếng cười đáng sợ, vô cùng chói tai.
Sau đó trở thành tiếng khóc to, tiếng khóc càng ngày càng to, cuối cùng là khóc không thành tiếng.
Lý Bình An yên lặng nhìn hắn, trong lúc ấy có mấy tên áo đen đang áp sát hắn từ đằng sau.
Sau đó, trước mắt họ tối sầm lại, ngã xuống mặt đất.
“Nếu thời gian có thể quay lại thì tốt biết bao, ta không nên dẫn họ vào sa mạc vì thù lao họ trả.
Cũng càng không nên để tâm đến số bảo tàng kia, tất cả đều là báo ứng.”
Hách Mục Đức yếu ớt nói ra, mặc kệ Lý Bình An có nghe hay không.
Hắn kìm nén quá lâu, tựa như muốn nói ra chuyện cuộc đời mình trước khi chết vậy.
“Vì sao không dẫn nữ nhi của ngươi rời khỏi nơi này?” Lý Bình An nói khẽ.
“Ta không thể đi được, ta không thể đi khỏi nơi này được.
Đó nào phải bảo tàng, mà là nguyền rủa.
Vì nó mà ta biến thành một con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Vì nó mà ta dù có nhà cũng không thể về.
Hàng ngày ta chỉ có thể trốn sau lớp y phục thật dày, chờ ngày sinh mạng của ta kết thúc.
Vận mệnh của ta lẽ ra không nên như vậy, không đáng bị như vậy.
Ngươi có biết hai nữ nhi của ta đáng yêu biết bao không?
Đáng ra ta phải ở bên chúng, nhìn chúng lớn lên từng ngày.
Sau đó nhìn chúng lập gia đình, sinh con.
Còn ta mỗi ngày uống một chút rượu, nghe ca hát, còn được nhìn thấy cháu ngoại trai và cháu ngoại nữ…”
Nói xong, hắn lại bật khóc lớn tiếng.
Khóc vì cái gì ư?
Khóc vì vận mệnh thảm thương, khóc vì lựa chọn ngày xưa của mình.
Trên đời này có vô vàn con đường, nhưng lại không có đường lui.
“Ta giấu bảo tàng ở trong Thành Hoàng, ngươi hãy tự đi tìm, công pháp tà môn hại người mà tên ác ma kia để lại đã bị ta đốt bỏ.
Ta chỉ có một yêu cầu, đó là chăm sóc tốt cho nữ nhi của ta thay thay.”
Im lặng thật lâu, cuối cùng trong bóng tối cũng vang lên giọng nói.
“Hôm nay là ngày sinh nhật đứa con gái út của ta, tiếc rằng cuối cùng ta vẫn không được nhìn thấy ánh trăng đẹp đẽ rồi.”
Cộp cộp cộp!
Trong bóng tối lại vang lên tiếng bước chân như tiếng mưa rơi.
Vô số hán tử mặc áo xanh phóng như bay về phía này.
Hách Mục Đức thét lên đau đớn, rồi bắt đầu nâng cao giọng hát.
Tiếng hát bi thương tựa như đang oán tiếc linh hồn, khiến người ta đau đớn chết đi sống lại.
Lý Bình An giẫm lên ánh trăng chậm rãi rời đi.
Tiếng xương cốt vỡ vụn quỷ dị vang lên sau lưng, tiếng vũ khí rạch ngang không khí và tiếng máu chảy, tiếng hát quỷ dị đan xen vào nhau.
Tạo nên một bản nhạc khiến người nghe cả đời cũng không quên được.
Sáng sớm hôm sau.
Tại miếu Thành Hoàng thành đông.
Đây là ngôi miếu đã tan hoang, hai cánh cửa bên mở bên đóng.
Nhìn vào bên trong chỉ thấy tối om, mang tới cảm giác âm trầm khủng bố.
Lý Bình An dắt Lão Ngưu xuất hiện trước cửa miếu Thành Hoàng, chống gậy đi vào trong.
Vừa bước vào cửa, một mùi hương ẩm mốc đặc trưng của nhà cổ ập vào mặt.
Cảm giác ngạt thở và đè nén.
Sau khi vào miếu Thành Hoàng, hắn thầm niệm trong miệng.
“Xin lỗi.”
Ngón tay vừa điểm đã phá vỡ miếu Thành Hoàng.
Ầm ầm…
Vàng bạc châu báu trong miếu trào ra.
Lý Bình An lần sờ được một viên Dạ Minh châu, cầm trong tay vuốt ve một phen.
Giá trị của viên Dạ Minh châu này có lẽ đủ để mua mười căn nhà của mình.
Lý Bình An tiếp tục vươn tay ra sờ soạng, không để ý tới số vàng bạc châu báu kia.
Cuối cùng hắn mò được một hộp gấm.
Mở hộp gấm ra, bên trong là một viên Kim Đan hình bầu dục.
Lý Bình An cầm Kim Đan lên dán sát nó vào mắt mình.
Chỉ có làm như vậy thì hắn mới lờ mờ thấy được chi tiết trên Kim Đan.
Đây chắc là thứ gọi là Xá Lợi Tử, giờ nên làm thế nào, ăn hết luôn?
Lệ Xuân viện.
“Theo truyền thuyết là có thể ăn luôn, ăn xong có thể mọc lại những vị trí bị tàn khuyết, nhưng cụ thể thế nào thì ta không biết rõ.”
Mã tam nương lắc đầu, tỏ vẻ mình không dám chắc.
“Lúc ngươi tìm thấy chẳng lẽ không có cái gì tương tự sách hướng dẫn sao?”
Lý Bình An lắc đầu, Hách Mục Đức mới là người phát hiện ra bảo tàng đầu tiên.
Có lẽ hòa thượng Tịch Nghiêm có để lại vài ba câu.
Còn Lý Bình An chỉ là người phát hiện thứ hai, chỉ có thứ đó chứ không biết cách dùng cụ thể.
“Buồn quá, khó khăn lắm mới tìm được mà lại chẳng biết dùng thế nào.”
Mã tam nương châm chọc.