Chương 37: Người Đột Quyết
Vèo!!
Tô Vân phản xạ khom người xuống, rượu trong tay bị văng ra ngoài.
Lý Bình An giơ tay lên dễ dàng bắt được mũi tên đang lao tới.
Tháo bình rượu treo ở phía trên đeo trở về bên hông.
Mũi tên là mũi tên gỗ ngắn tay nghề chế tạo rất thô ráp.
Trong sa mạc xem ra có tội phạm cướp giật.
Tô Vân quỳ rạp trên mặt đất tư thế chật vật mông hướng lên trời, lén nhìn ngó chung quanh.
Xa xa hơn mười con khoái mã đang nhanh chóng chạy tới hướng này.
“Mã phỉ!”
Tô Vân hơi kinh hãi.
Ngay sau đó, một nhóm người bao vây bọn họ.
Mỗi người mang một thanh cương đao và một bộ cung tên trên lưng.
Sắc mặt Tô Vân căng thẳng như lâm đại địch, tay nắm chặt bội kiếm bên hông.
“Hai vị huynh đài không biết từ đâu tới? Dạo gần đây tiền bạc các huynh đệ chỗ này có chút khó khăn eo hẹp, không biết có thể mượn ít ứng phó khẩn cấp hay không?”
Dẫn đầu là một hán tử râu quai nón.
Rõ ràng là mã phỉ, song vẻ mặt chính khí giống như là người trong quân ngũ.
“Đại ca, có nữ nhân.”
Tiểu đệ ở một bên mắt nhìn chằm chằm Bùi Trúc Hiên.
Hắn bị một ánh mắt của hán tử râu quai nón dọa sợ không dám nhìn nữa.
Tô Vân sờ sờ tiền trong túi, do dự không biết nên đưa cho đối phương hay là đấu với bọn họ một trận.
Dựa theo tình tiết cốt truyện của tiểu thuyết võ hiệp, Tô Vân không nên sợ họ.
Nhưng trên thực tế, đối phương người đông thế mạnh trông họ không giống kiểu người dễ dàng bị đánh bại.
Tô Vân lén liếc Lý Bình An ở phía sau, chờ đợi phản ứng của hắn.
Thấy Lý Bình An thờ ơ giống như hoàn toàn không coi những tên cướp này ra gì.
Lòng Tô Vân tự tin hơn, dựa vào kinh nghiệm đã xem hơn năm trăm bản tiểu thuyết của hắn.
Người mù này tuyệt đối là một cao thủ ẩn tàng.
Ngày hôm qua, một cái búng tay của người mù đã làm vỡ nát thanh đao.
Hay ngày hôm nay, chưởng quỹ quán trọ vô duyên vô cớ lấy lòng.
Tất cả đều khiến cho Tô Vân khẳng định điều này.
“Hừ! Chỉ là đám tiểu tặc, Tô Vân ta sợ gì.”
Tô Vân lớn giọng nói.
Hiện tại hắn chính là muốn cho người mù nhìn thấy dũng khí của mình.
Cho dù có hàng ngàn người ta cũng sẽ tiến tới.
Tầm mắt người râu quai nón nhìn lên trên người Lý Bình An:
“Vậy còn ngươi? Giống như hắn sao?”
“Không! Ta giao tiền.”
Lý Bình An lấy ra một ít tiền:
“Tại hạ ra ngoài mang theo không nhiều kính xin các vị anh hùng hảo hán chớ chê trách, coi như tại hạ mời các huynh đệ uống chén nước trà.”
Lời này nói ra kín kẽ giọt nước không lọt, biểu cảm của đám mã phỉ thoải mái hơn.
Lý Bình An hơi chắp tay:
“Chư vị xin cáo từ.”
Tô Vân ở một bên trợn tròn mắt.
Lúc này, trong lòng giống như có vạn con thảo nê mã phi nước đại.
Nội dung cốt chuyện này không đúng?
Dựa theo suy nghĩ của hắn, không phải hai người sẽ hợp lực đối phó mã tặc sao.
Sau đó vị tuyệt thế cao thủ này nhìn trúng phẩm chất của mình, thu mình làm đồ đệ…
Râu quai nón vung tay lên, đám người nhường ra một con đường.
Lý Bình An cứ như vậy dễ dàng đi ra từ trong vòng vây.
Tô Vân sững sờ đứng nguyên tại chỗ, lúc này hắn mới kịp phản ứng.
Đối mặt với ánh mắt hung ác của hơn mười tráng hán.
Tô Vân nuốt một ngụm nước bọt cười gượng hai tiếng.
“Vừa rồi… Ta chỉ đùa mà thôi…”
“Này! Ta nói con người ngươi thật kỳ quái.”
Bùi Trúc Hiên cưỡi trên lưng Lão Ngưu, Lý Bình An thì ở phía trước dắt Lão Ngưu.
Nhìn Lý Bình An giống như là người hầu vậy.
“Mấy người kia không phải là đối thủ của ngươi, sao ngươi phải giao tiền chịu thua.”
Bùi Trúc Hiên tò mò.
“Chuyện có thể dùng tiền giải quyết sao phải động thủ.” Lý Bình An nói.
“Vậy, bây giờ ta đưa tiền cho ngươi, ngươi thả ta ra được không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.”
Bùi Trúc Hiên liếc mắt xem thường.
“Đại ca, tiểu tử kia rất có tiền, khối ngọc bội trên người hắn vừa nhìn đã thấy vô giá, sao không lấy.”
Hán tử râu quai nón nói:
“Trộm cũng có đạo, chúng ta vào rừng làm cướp chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Huống chi đoạt tiền tài của người khác vốn là hành động bất nghĩa.”
Hán tử râu quai nón là Lưu Dũng, trước đây làm tướng sĩ biên quan, bởi vì thân thủ mạnh mẽ cho nên chỉ huy một tiểu đội trinh sát.
Một lòng bảo vệ quốc gia, thế nhưng thế đạo đen tối.
Cuối cùng, hắn lại bị kẻ xấu bức ép phải chạy trốn khỏi biên quan trở thành lưu binh.
Có nhà không thể trở về, lưu lạc bốn phương.
Vì kiếm sống hắn bị ép trở thành mã phỉ.
Nhưng dù như thế Lưu Dũng cũng không tự cam đọa lạc.
Chỉ cướp tiền không cướp mạng.
Dân chúng nghèo khổ thì coi như không thấy, chỉ chọn cướp người có tiền.
Đoạt một nửa để lại một nửa, đối với nữ quyến, thu tiền không xúc phạm, so sánh với những mã phỉ khác quả thực chính là bồ tát sống.
Cát vàng cuồn cuộn, đảo mắt đã qua hai ngày.
Lưu Dũng mang theo hơn mười huynh đệ đi ngang qua một thôn trang định nghỉ chân.
Nhưng nhìn từ xa, thôn trang khói đặc tràn ngập.
Một đám binh lính dị tộc đang phóng ngựa giương roi đại khai sát giới người trong thôn.
“Mẹ nó! Bọn này có mẹ đẻ không có mẹ nuôi.”
Một người nhịn không được chửi ầm lên.
Đại Tùy suy nhược, thế cục triều đình hỗn loạn.
Khổ nhất vĩnh viễn là bách tính.
Nhất là dân chúng sống ở vùng ven biên cương, vừa phải chịu quan phủ bóc lột.
Còn phải đề phòng dị tộc tập kích.
Giết người, cướp đoạt, bán làm nô lệ.
Đều là hoạt động thông thường nơi đây.
Đại Tùy cũng sẽ không bởi vì một hai thôn mà khai chiến với một quốc gia.
“Các huynh đệ, giết!!”
Lưu Dũng vung mã đao lên, giận dữ quát.
Hơn mười con khoái mã xông thẳng tới, những người này đều là tướng sĩ biên quan đào ngũ theo Lưu Dũng.
Nam nhi máu lửa, nhìn thấy tình cảnh như vậy, lòng đầy căm phẫn nhiệt huyết dâng cao.
Là người Đột Quyết!
Một binh sĩ Đột Quyết phát hiện nhóm người Lưu Dũng vội vàng thổi kèn lệnh.
Lưu Dũng hét lớn một tiếng, một đao chém nghiêng chém đứt đầu người nọ.
Máu nóng bắn tung tóe lên trên mặt hắn.
“Giết!”
Trong thôn có khoảng hơn ba mươi binh sĩ Đột Quyết.
Đám người Lưu Dũng tuy rằng số lượng không chiếm ưu thế nhưng bọn họ đều dũng mãnh thiện chiến.
Lại bất ngờ đánh lén làm những binh sĩ Đột Quyết đang đắm chìm trong đốt giết cướp bóc không kịp phản ứng.
Ánh mắt Lưu Dũng tập trung, phát hiện cách đó không xa.
Một bóng dáng quen thuộc đang giằng co với mấy binh sĩ Đột Quyết.
Chính là Tô Vân, người bị bọn họ đánh cướp mấy ngày trước.
Tô Vân ban đầu nghĩ Lý Bình An là một cao nhân, muốn một đường đi theo bái sư học nghệ.
Ai ngờ bị đám mã phỉ Lưu Dũng đánh cướp, Lý Bình An lại giao tiền rời đi.
Điều này làm cho Tô Vân nản lòng thoái chí, biết là mình tưởng tượng quá nhiều.
Nhưng hắn vẫn muốn xông pha giang hồ, đi ngang thôn trang này.
Ban đầu Tô Vân định nghỉ chân một chút, ai biết gặp phải người Đột Quyết tập kích thôn.
Tuy Tô Vân ngăn không được những người Đột Quyết nhưng nhân hỗn loạn chạy trốn là không thành vấn đề.
Thấy hành động của đám súc sinh này, Tô Vân từ bỏ ý nghĩ chạy trốn.
Hắn chủ quan đánh giá thấp những binh sĩ Đột Quyết có kinh nghiệm sa trường.
Dưới sự vây công của bốn người, Tô Vân rất nhanh rơi vào thế hạ phong.
Mắt thấy sẽ mất mạng ở đây.
Bỗng nhiên Lưu Dũng xuất hiện, một đao chém ngang.
Thanh mã tấu dày vẽ ra một đường cong màu đen trong không trung, gào thét chém về phía đầu người nọ.
Tô Vân cũng nhân cơ hội phá tan vòng vây ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói:
“Là ngươi!”
Lưu Dũng cười sang sảng:
“Tiểu tử làm tốt lắm!!”