Chương 47: Đòi một lời giải thích
Bên ngoài Ngọc Môn quan.
Đây là cửa ngõ quan trọng từ Trung Nguyên đến Tây Vực.
Gần Ngọc Môn quan có rất nhiều hồ nước, đầm lầy dày đặc, cỏ lau mọc thành bụi rậm rạp.
Giống như một hòn đảo nằm giữa hồ, phía đông, phía nam và phía bắc đều là đường thuỷ, chỉ có một con đường bộ phía tây dễn đến sa mạc.
Trên sa mạc hoang nguyên, chiếm giữ nguồn nước chính là chiếm thế chủ động về mặt quân sự.
Bởi vậy nơi này luôn là địa điểm tuyệt vời để xây dựng quan ải, nơi các nhà quân sự thao lược phải tranh giành.
Gió chợt nổi lên, càng thổi càng nhanh.
Dương Khai mặc bộ quần áo màu trắng, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm màu xanh lam.
Quanh eo thắt một cái đai lưng màu nhạt, đối mặt gió thổi.
Các đường nét trên khuôn mặt của hắn rất đẹp nhưng vẫn toát lên vẻ ngông cuồng.
Giống như là một thanh kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ, chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dương Khai chính là một người như vậy, toàn bộ sự sắc bén của hắn đều được bộc lộ ra bên ngoài.
Lúc này, một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Một nam nhân tướng mạo trung hậu chạy ra phía ngoài, nói vội vàng.
“Huynh đài! Huynh đài!
Nương tử của ta sắp chết rồi, con ngựa này không chạy nổi nữa, huynh đài có thể cho mượn ngựa được không?”
Thấy Dương Khai không trả lời, người nam nhân nhanh chóng lấy ra một ít tiền.
“Ta không mượn không, không mượn không, đại ân đại đức tại hạ vĩnh viễn không quên.”
Đối mặt với lời cầu xin đau khổ của người nam nhân.
Dương Khai chỉ lộ ra ánh mắt khinh thường, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác coi trời bằng vung này.
Từ khi hắn tám tuổi vào tiên môn tu đạo cầu trường sinh, phàm nhân chỉ là con heo con chó.
“Huynh đài…...”
Người nam còn muốn nói tiếp cái gì.
Dương Khai lạnh lùng phun ra một chữ.
Người nam nhân lập tức đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy giây phút này trái tim như đã ngừng đập.
Một áp lực mạnh mẽ thổi quét tới, người nam nhân bay ngược ra ngoài.
Trước mắt tối sầm, sinh tử không rõ.
Khi người nam nhân tỉnh lại, trời đã đổ mưa phùn lất phất.
Nam nhân nghe tiếng mưa rơi bên ngoài bỗng nhiên phục hồi tinh thần.
Hắn ngồi dậy thấy một nam tử xa lạ đang ở trong xe ngựa bắt mạch cho nương tử của mình.
“Tướng công, ngươi tỉnh rồi!”
Thê tử nói.
Người nam nhân đang muốn nói chuyện nhưng bỗng nhiên cảm thấy ngực nóng lên.
“Cục máu tụ đã tan, nhưng ngươi cần nghỉ ngơi thêm một thời gian.”
Nam tử xa lạ chậm rãi mở miệng.
Người nam nhân nhìn nam tử xa lạ quấn vải đen quanh mắt…... người mù?
Lý Bình An lấy ra một cây bút từ ống tay áo, rồi lấy ra một quyển sách to bằng bàn tay.
“Xuyên Khung, Nhũ Hương, Đỗ Trọng, Tang Ký Sinh, Trọng Lâu, Hoàng Thảo Ô.”
Hắn vừa nói vừa viết, viết xong xé xuống đưa cho nam nhân.
“Đây là thuốc của ngươi, dùng nước sắc uống, mỗi ngày hai lần, nhớ kỹ mấy ngày sắp tới không được làm việc nặng.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu viết từng nét từng nét trên giấy.
Mắt hắn tuy mù nhưng chữ viết lại rất đẹp.
Từ trong chữ viết của hắn bộc lộ ra sự nhẹ nhàng khoan khoái và yên bình.
Không giống chữ viết của một số người, như gà bới.
Vội vã mà không ổn định, không ổn định chính là tâm không yên.
“Tính mạng của phu nhân ngươi tạm thời không còn nguy hiểm, nhưng cần nghỉ ngơi như ngươi, dùng theo phương thuốc của ta trong ba tháng tới.”
Người nam nhận lấy phương thuốc, bây giờ mới kịp phản ứng.
“Đa tạ ân công cứu mạng!”
Nói xong, hắn muốn quỳ trước Lý Bình An.
Lý Bình An nhanh chóng giành trước một bước, đỡ lấy hắn:
“Không cần khách sáo, tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
“Tại hạ họ Triệu, tên một chữ Thượng, còn chưa hỏi đại danh ân công, nhà ở nơi nào, ngày sau xin được báo đáp.”
“Tiện tay mà thôi, không cần báo đáp.”
Triệu Thượng lại nói:
” ân công, người cũng là muốn vào thành? Hay đi cùng chúng ta.
Nhà ta tuy không giàu nhưng vẫn có công việc làm ăn không nhỏ.
Dù sao cũng phải để chúng ta mời ân công ăn bữa cơm.”
“Vâng, đúng vậy.”
Thê tử Triệu Thượng phụ họa.
Lúc trước hơi thở của nàng suy nhược, thân thể lúc lạnh lúc nóng, dường như chỉ cách Quỷ Môn quan nửa bước.
Ai ngờ rằng nàng lại được đối phương kéo về.
“Không được, ta còn có việc.”
Triệu Thượng vội vàng nói:
” ân công, nếu ngài có việc gì xin cứ nói, Triệu mỗ nhất định dốc hết toàn lực.”
“Không làm phiền các ngươi, ta chỉ tới… thay một thiếu niên đòi một lời giải thích.”
Bên ngoài xe ngựa, mưa phùn liên miên không dứt, mưa nhòa đất trời.
Lý Bình An một lần nữa đội mũ tơi, đứng dậy, xuống xe.
“Tạm biệt.”
Trong giây phút hắn đứng dậy, người nam rõ ràng nghe thấy tiếng kim loại va chạm.
Giống là tiếng đao kiếm va chạm vào nhau.
Lúc này, họ mới phát hiện phương tiện di chuyển của Lý Bình An là một con trâu.
Một người một trâu rất nhanh biến mất trong làn mưa phùn mù mịt.
“Sư huynh!”
Dương Khai vừa nhìn thấy hình dáng Ngọc Môn quan, lập tức thấy phía trước có bốn bóng người đang chờ hắn.
Ba nam và một nữ.
Đều là đệ tử đồng môn.
“Sư huynh, lần du ngoạn này thế nào?”
Nữ tử tên là Oánh Nhi, tuổi tuy nhỏ nhưng tinh quái thông minh, vô cùng đáng yêu.
Dương Khai là một người vô cùng mâu thuẫn.
Một mặt, hắn ta khinh miệt người trần tục, coi họ như những con heo con chó.
Mấy lần xuống núi du ngoạn đều giết người vô tội.
Vì việc này hắn thường bị sư phụ trách mắng.
Thậm chí một lần làm việc quá mức hắn suýt bị chưởng giáo đuổi khỏi sư môn.
Chỉ là Dương Khai rất có thiên phú tu hành, sư phụ không muốn lãng phí một nhân tài như vậy.
Cố gắng bảo vệ hắn, sau đó Dương Khai mới kiềm chế phong cách làm việc lại.
Lần du ngoạn này, Dương Khai làm việc cho quân Đại Tùy.
Nhận được một khoản thù lao lớn.
Trong bóng tối lại âm thầm liên lạc với người Đột Quyết, thu thêm được một khoản thù lao phong phú.
Hắn tuy là người Đại Tùy, nhưng trong mắt hắn, đây chỉ là trận tranh đấu giữa heo chó, cho dù ai thua ai thắng hắn vẫn là ngư ông đắc lợi.
Mặt khác, Dương Khai lại rất quan tâm đến người đồng môn.
Dù là sư huynh sư tỷ nội môn hay là sư đệ sư muội ngoại môn thì đều đánh giá Dương Khai rất cao, nhân duyên trong sơn môn vô cùng tốt.
“Sư huynh, ta nhớ ngươi lắm.”
Dương Khai cười sờ sờ đầu tiểu sư muội: “Nhìn xem sư huynh mang về cho ngươi cái gì này.”
Nói xong lật tay, trong tay xuất hiện một hộp bánh ngọt xinh đẹp đóng gói cẩn thận.
Bánh hoa đào.
Ánh mắt Oánh Nhi sáng lên:
“Sư huynh là tốt nhất.”
Dương Khai lại chắp tay với một nam tử lớn tuổi:
“Làm phiền Hàn sư huynh tới đây đón Dương Khai.”
Hàn sư huynh khoát tay áo:
“Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, đừng nói những lời này.”
Tiếp theo Dương Khai lại chào hỏi hai vị sư đệ khác, lễ nghĩa chu toàn.
Thái độ của Dương Khai hiện tại trái ngược với thái độ trước kia, tưởng như hai người khác biệt.
Nhóm người vừa nói vừa cười đang bàn bạc đi đến quán ăn nào trong thành.
Trong cơn mưa phùn gió nhẹ xuất hiện một bóng người đi về phía này.
Hắn đi rất chậm, nhưng vừa xuất hiện.
Mang đến khí thế của một thanh kiếm sắc bén đã rời vỏ kèm một loại sát khí tự nhiên.
Mấy người Dương Khai lập tức quay đầu, cảnh giác mà nhìn chằm chằm người nọ.
Chỉ thấy người nọ mặc một bộ quần áo màu xanh, ống tay áo bên trái trống rỗng, tay phải cầm cây gậy trúc.
Mắt được che bởi một băng vải đen.
Sau lưng có một con trâu đen đi theo, trông rất kỳ quái.
Người nọ đi đến gần rồi đứng ở nơi đó.
Dương Khai nhận ra hơi thở của đối phương không phải là người bình thường, mở miệng nói:
“Các hạ có chuyện gì?”
“Tại hạ muốn đòi Dương công tử một lời giải thích.”
Người này vừa mở miệng đã nói thẳng họ của mình khiến Dương Khai không khỏi nhíu mày.