Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 49: Ra là bi kịch

Chương 49: Ra là bi kịch

Dương Khai chết rồi.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Bân, sư huynh có tu vi cao nhất, đều sững sờ.
Từ lúc bắt đầu đến khi ra tay chỉ trong vòng ba hơi thở.
Lục Bân nhìn bóng lưng Lý Bình An rời đi, khóe miệng không kiềm chế được, run lên.
Nếu vừa rồi đổi thành hắn đối đầu với người này.
Trong vòng ba hơi thở, hắn nắm chắc có thể vận chuyển chân khí để thân thể đạt tới trạng thái tốt nhất.
Nhưng vấn đề mấu chốt là hắn bây giờ là người đã xem qua và có thời gian tính toán lại.
Nếu như hắn thật sự ở vào vị trí của Dương Khai, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ chỉ trong ba hơi thở, đối thủ có thể một đao giết chết hắn.
Sức mạnh của người này…...
Đám người Lục Bân còn không có can đảm lên tiếng, đừng nói đến việc ra tay.
Lý Bình An và con trâu kia chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt.
Khi đó áp lực vô hình mới tiêu tán, mấy người không hẹn mà cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn thi thể Dương Khai, bọn họ đều có vài phần mờ mịt.
Người một khắc trước còn đang cùng bọn họ cười cười nói nói, giờ khắc này đã trở thành cái xác.
Mưa xuân giống như sương mù mờ ảo.
Lướt qua đầu cành, lướt qua đám lá cây khô vàng, rơi tí tách…...
Lý Bình An ngồi trong một ngôi miếu Thành Hoàng cũ nát, cắn nát viên kim đan trong miệng rồi nuốt xuống.
Báu vật Tịch Nghiêm hòa thượng để lại là hạt xá lợi.
Giang hồ đồn rằng có năng lực tái tạo, cải thiện sức khoẻ.
Sau khi Lý Bình An tình cờ có được, hắn lo lắng có cái gì mờ ám nên không dùng.
Cho đến ngày hôm nay.
Đan dược ở trong miệng nhanh chóng tan ra chảy trong cơ thể hắn.
Toàn thân Lý Bình An lập tức đổ mồ hôi đầm đìa, mỗi một lần hô hấp đều sẽ phun ra một hơi khói trắng.
Khí lưu chuyển đến đan điền, bức ép thông xuống bộ vị.
Khi một dòng khí cuối cùng trở lại đan điền, lượng lớn mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông.
Một áp lực khủng khiếp ép thẳng vào lục phủ ngũ tạng khiến hắn có cảm giác nghẹt thở.
Nhưng rất nhanh, cơ thể đã khôi phục lại sức mạnh.
Năng lượng sống mạnh mẽ phát ra từ trong cơ thể hắn, từng chút từng chút chữa trị gân mạch trên cánh tay hắn.
Mặc dù chỉ là những dòng khí năng lượng nối tiếp nhau, nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Cánh tay trái vốn trống rỗng lúc này lại rất ngứa ngáy.
Hắn cố gắng mở mắt, nhưng hai mắt có cảm giác đau đớn nóng bỏng.
Một dòng chất lỏng ấm áp trượt xuống từ khóe mắt của hắn, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mọi cơ bắp trên cơ thể đều co giật, mọi dây thần kinh đang run lên, mọi xương cốt đều đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp.
Không biết qua bao lâu, Lý Bình An mới yên tĩnh nằm xuống, chỉ có một vài chỗ cơ bắp còn đang chậm rãi nhúc nhích.
Hắn muốn thở ra một hơi thở dài, nhưng cổ họng bị chặn lại bởi một chất lỏng sền sệt ngọt ngọt.
Hắn dùng sức ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ưu…. Ngưu… ưu!”
Lão Ngưu háo hức kêu vài tiếng.
Lý Bình An cố gắng hoạt động cánh tay, cảm giác sức mạnh đã quay về.
Cánh tay trái vốn dĩ trống rỗng cũng mọc trở lại.
Chỉ là khi hắn còn chưa quen sử dụng, cánh tay trái có vẻ hơi vướng víu.
Nhưng…...
Mắt Lý Bình An vẫn thấy một mảnh mờ mịt tối tăm, không có bất kì dấu hiệu khôi phục.
Có thể hạt xá lợi này chỉ có thể tái tạo lại cơ thể, không thể thay đổi chức năng.
Cũng có thể là lý do gì kháckhông rõ.
Lý Bình An cũng không tính toán quá nhiều, tay của hắn có thể khôi phục, không có tác dụng phụ là ắn đã cảm thấy hài lòng.
Lý Bình An thử vận hành chân khí, nhưng chân khí trong cơ thể hỗn loạn khó khống chế.
Hắn rõ ràng có thể cảm giác được trong cơ thể có thêm một phần chân khí không thuộc về mình.
Hắn phải liên tục kích hoạt chân khí ngăn cản không cho nó lan rộng, lúc này Lý Bình An mới tạm thời bình tĩnh trở lại.
Ba ngày sau, lão Ngưu đưa Lý Bình An về bốn trấn An Bắc.
“Đại thúc đại thúc!!”
A Lệ Á mừng rỡ, kêu lên vui sướng.
Lý Bình An mỉm cười sờ sờ đầu của nàng.
“Đại thúc…... Tay của thúc?”
A Lệ Á kinh ngạc phát hiện cánh tay trái của Lý Bình An vốn trống rỗng, giờ phút này lại mọc ra.
“Ta tìm được một thần y nối lại.”
“Thần y gì mà lợi hại như vậy!?”
A Lệ Á mở to hai mắt, không thể tin được.
Lý Bình An thản nhiên lừa gạt vài câu.
“Đại thúc, Sở Sinh đâu? Sở Sinh thế nào rồi?”
A Lệ Á sốt ruột hỏi.
Lý Bình An trầm mặc một lát, lấy ra một phong thư từ trong ngực.
“Hắn đi kinh thành tìm mẫu thân hắn, ngắn thì mấy tháng, dài thì ba năm, bảo chúng ta không cần lo lắng hắn.”
“Tiểu tử này đi kinh thành cũng không đến chào chúng ta, làm hại ta lo lắng nhiều ngày như vậy.”
A Lệ Á giận dỗi nhận lấy bức thư, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phồng lên.
“Chờ lần sau ta gặp hắn, nhất định sẽ đánh hắn thành đầu heo.”
Đoá Cáp cũng đi ra đọc bức thư.
Như thể ý thức được cái gì, biểu cảm vui vẻ cứng đờ trên mặt, ngẩng đầu nhìn Lý Bình An.
“… Đại thúc.”
“Hắn sống rất tốt, chúng ta đừng quấy rầy hắn nữa, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ tới thăm chúng ta.”
Gió xuân thổi qua, tơ dương liễu bay tán loạn.
Như muốn thổi tan giấc mộng thiếu niên.
Thì ra đó là một bi kịch, Lý Bình An ghét bi kịch.
Nhưng cuộc đời này chính là như thế, cố gắng chăm chỉ chưa chắc đã có kết quả, vất vả quan tâm cũng sẽ không được đền đáp.
Thiếu niên một bầu nhiệt huyết đón gió mà đi, không ngừng đan dệt giấc mộng của mình, tự thiêu đốt chính mình.
Không có thành công, không có danh vọng, không có sắc hoa rực rỡ.
Ba tháng sau, Lệ Xuân viện.
“Trong khoảng thời gian này ngươi làm sao vậy? Trạng thái không tốt sao?”
Mã tam nương bắt chéo chân, liếc nhìn Lý Bình An mang sắc mặt tiều tụy.
“Có hơi.”
Lý Bình An thấp giọng nói.
Từ khi ăn vào viên xá lợi có năng lực “tái tạo khiếm khuyết” kia, tuy rằng cánh tay khôi phục.
Nhưng trong cơ thể có thêm một phần chân khí tán loạn.
Tiêu hóa không được, đẩy ra ngoài cũng không được.
Mỗi lần phải mất rất nhiều năng lượng để ổn định lại.
“Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Mã tam nương nói.
Mấy ngày nay chính là thời điểm Lệ Xuân viện bận rộn.
Mỗi sát thủ đều nóng lòng không thể dùng một người như hai người.
Nhưng lúc này Lý Bình An lại không thể tiếp nhận ủy thác.
Rời khỏi Lệ Xuân viện, Lý Bình An có chút phiền não.
...... Tối nay ăn gì đây?
Suy nghĩ một chút, hắn quyết định mua mấy cái bánh lá sen.
Bánh lá sen cũng không phải lá sen thật, bánh mỏng như tờ giấy, mềm mại và trắng trẻo.
Giống như một chiếc lá sen nên được đặt tên như vậy, khi nhai dai dai.
Các quán trọ, tửu lâu cũng thường dùng bánh lá sen để cuốn gà quay hoặc vịt nướng, ăn kèm tương đậu ngọt, hành lá.
Tuy nhiên, mức kinh tế hiện tại của Lý Bình An không mua nổi gà vịt nướng.
Mua mấy cái bánh và gọi thêm một bát canh cay.
Ngồi ở bên đường ăn từng miếng bánh, uống từng ngụm canh.
Canh cay bốc hơi nóng nghi ngút, vừa uống vừa thổi.
Sau khi uống canh, mồ hôi hột toát ra.
Vẫn còn hơn nửa cái bánh, cuối cùng bỏ luôn vào trong bát canh.
Ngửa đầu lên uống một hơi cạn sạch.
Bên tai truyền đến những chuyện thú vị đầu đường cuối ngõ.
“Ngươi nghe nói chưa? Gần đây có một kiếm khách từ Tây Vực tới gây náo loạn ồn ào.
Hắn ở ngoài Thu Phong đình chờ võ giả Trung Nguyên, đến nay đã có không dưới mười người bại dưới tay hắn.”
Người nọ tò mò hỏi:
“Bây giờ đi đến còn có thể nhìn thấy không?”
“Cứ cách mười ngày kiếm khách Tây Vực này lại xuất hiện ở Thu Phong đình.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất