Chương 2: Yên Tĩnh Im Ắng (2)
Có một số khô lâu bị mục nát rồi, mất đi năng lực hành động, nhưng không phải là toàn thân đều bị mục nát, có người chỉ là bị gãy mất tay, có người chỉ là nát xương sống thắt lưng, nhưng nhiều nhất là bàn chân bị hỏng.
Thừa dịp những khô lâu kia nằm trên mặt đất không thể cử động, An Cách sẽ đi tháo bỏ bộ phận còn hoàn hảo trên thân bọn chúng, thay thế vào chỗ bị mục nát của chính mình.
Cứ như vậy qua hơn một trăm năm, đồng bạn đều thay mất mười mấy đợt rồi, An Cách vẫn còn duy trì trong sự rách rưới, sau đó tại năm thứ 139, lại một lần nữa tỉnh lại từ trong giấc ngủ đông dài, An Cách phát hiện ra toàn bộ thế giới đều đã thay đổi.
Bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng kêu rên của oán linh, tiếng gào thét của hung linh, càng không có sinh vật bất tử bậc cao thỉnh thoảng bay từ không trung qua, ngay đến cả đồng bạn trong nông trường cũng không thấy đâu nữa.
An Cách vốn không ý thức được là chuyện gì xảy ra, hắn cứ làm từng bước lặp lại công việc hơn một trăm năm, nhổ cỏ, xới đất, gieo hạt, duy trì cho tới một tuần sau, hắn mới chú ý tới, ngoại trừ khu vực mà hắn phụ trách này ra, những nơi khác đều đã hoang vu.
Lại có khô lâu bị mục nát rồi sao?Dựa theo lệ cũ, hắn lập tức lên đường đi tìm xương cốt để thay, lật tung tất cả khu vực hoang phế, An Cách tìm được 59 bộ khung xương hư tổn không nghiêm trọng lắm, ngay cả ngọn lửa linh hồn phía trên cũng đều đã bị dập tắt.
Đến tận lúc này, An Cách rốt cục cũng cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng hắn chỉ là một khô lâu trồng rau cấp thấp mà thôi, không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào, trái lại thu hoạch năm mươi mấy bộ khung xương hoàn hảo, làm hắn vui mừng rất lâu.
An Cách dùng phương pháp do chính mình phát minh, dùng đống cỏ khô chất thành cái động trống để cất giữ những khung xương này, hai trăm năm kế tiếp, dựa vào những khung xương này để thay thế, An Cách bình an vượt qua.
Trong hai trăm năm này, An Cách vẫn luôn hoàn thành công việc của mình, gieo hạt, thu hoạch, lúc thu hoạch cây trồng sẽ để lại hạt giống, ném xuống dưới xuôi theo cái dốc trước một cái địa quật lớn thừa ra kéo dài tới tận rìa của nông trường.
Trong địa quật phủ kín tức nhưỡng, có thể giúp cho đồ thu hoạch được bảo tồn trong thời gian rất dài, hơn nữa không gian bên trong vô cùng lớn, nếu như chỉ dựa vào một mình An Cách, muốn lấp đầy cái địa quật này có thể phải cần thời gian một ngàn năm.
Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, cuối cùng cũng sẽ có ngày sử dụng hết khung xương, đặc biệt là theo thời gian trôi qua, xương cốt cất giữ ở bên trong động trống vậy mà lại dần dần mục nát.
Sau khi bộ khung xương dự bị cuối cùng đã bị dùng hết, một bên chân của An Cách bị gãy mất, điều này khiến hắn không thể không khập khiễng bước ra khỏi mảnh nông trường ước chừng 300 năm đều chưa từng rời khỏi này.
Toàn bộ Bất Tử đế quốc yên tĩnh im ắng, vậy mà ngay cả một cái linh hồn cũng không nhìn thấy, trên mặt đất ngược lại là có rất nhiều xương cốt tàn tạ phong hoá, xem từ mức độ mục nát thì chí ít đã chết được hai trăm năm.
Vì sao lại như vậy chứ? An Cách mang theo nghi vấn đi trên mảnh đất tĩnh mịch này, tìm kiếm xương cốt có thể cung cấp thay thế, cuối cùng đi vào trong cung điện tìm.
An Tức cung là sự tồn tại chí cao vô thượng của Bất Tử đế quốc, chưởng quản linh hồn và là nơi Bất Tử quân vương ngủ say vĩnh sinh, nó có uy áp tự nhiên đối với sinh vật bất tử cấp thấp.
An Cách ở gần đó bồi hồi mất mấy ngày, mới thích ứng được với loại uy thế này, bước vào phạm vi của An Tức cung, nơi này nồng đậm hơi thở tử vong, tức nhưỡng của mặt đất dày đặc, tức nhưỡng có thể giữ cho tất thảy vật thể đã chết được khô ráo, có thể bảo tồn trong thời gian dài hơn.
Ở bên trong tức nhưỡng, An Cách tìm được một vài khung xương tương đối cường tráng và kiên cố, nếu như An Cách là khô lâu cấp thấp, vậy những xương cốt cường tráng mà kiên cố này chính là đã từng thuộc về Tro Cốt hoặc Bạch Ngân khô lâu đẳng cấp cao hơn.
Đáng tiếc, những khô lâu đã từng cường tráng hơn An Cách này, bây giờ đều đã mất đi linh hồn, chỉ còn lại một đống xương, nếu như không phải là chôn ở bên trong tức nhưỡng, chỉ sợ đã hư thối mục nát giống như đồng loại ở bên ngoài rồi.
An Cách nhặt một đống xương cốt, chắp vá thành một bộ khung xương hoàn chỉnh, sau đó chuyển dời linh hồn vào trong đó, lắc mình biến hoá, trở thành Tro Cốt khô lâu cao cấp hơn.
Mặc dù hắn muốn chắp vá ra khung xương Bạch Ngân cao cấp hơn, nhưng phát hiện linh hồn quá yếu, không điều khiển được, nên chỉ có thể từ bỏ.
Cứ như vậy, An Cách trở lại nông trường, tiếp tục cuộc sống ban ngày đi ngủ, ban đêm dậy làm của mình, cho đến khi xương cốt trên người lại mục nát một lần nữa.