Chương 4: Người Sắp Chết Đói (2)
Thứ gì thế này? An Cách dùng sức thoáng giãy dụa, dễ dàng xé rách được màng ánh sáng, lòng bàn chân cũng đặt được xuống bên trên mặt đất cỏ.
Màng ánh sáng bị hắn làm rách vô lực bay lơ lửng rồi co rút lại, cuối cùng co lại trên cổ tay hắn, hóa thành một vòng tay da lạc ấn phù văn.
Trang sức ma pháp sao? An Cách hơi hơi nghiêng đầu.
Đúng lúc này, phía sau hắn đột nhiên truyền đến âm thanh yếu ớt: "Ưng. . . Ưng nhân? Ta. . . Ta rõ ràng. . . cầu nguyện với linh hồn bất tử, tại sao người tới lại là ưng nhân?"
An Cách quay đầu nhìn lại, kia là một nhân loại nằm rạp trên mặt đất, gầy còm, cổ tay nhô ra khô quắt thấy cả xương, phảng phất tựa như một lớp da bọc lấy xương vậy.
Một cái tay của hắn ta chỉ vào An Cách, không cam tâm nói xong một chữ cuối cùng, đầu và cánh tay cũng không đủ sức ngã oặt xuống, hôn mê bất tỉnh.
Ưng nhân? Ta sao? An Cách nghiêng đầu một cái, có chút không hiểu ra làm sao, bản thân mình rõ ràng là khô lâu, tại sao nhân loại lại chỉ vào hắn nói "Ưng nhân" như thế? Ưng nhân là cái gì?Nghĩ tới đây, An Cách đột nhiên sờ lên đầu của mình, lấy mũ rơm của người bù nhìn xuống.
Thì ra là thế, hắn chưa có bỏ mũ rơm xuống, giờ phút này vẫn còn là huyễn hóa ngoại hình của chim ưng, cho nên mới bị nhân loại này hiểu lầm.
Treo mũ lên trên cổ, An Cách đi tới bên người nhân loại, dùng ngón tay chọc chọc hắn ta, không có động tĩnh gì, đúng là đã ngất đi.
Cẩn thận quan sát, khí tức sinh mệnh của nhân loại đang yếu dần, đồng thời lúc nào cũng có nguy cơ bị dập tắt, nói cách khác, tên nhân loại này sắp chết rồi.
Điều này khiến cho An Cách có chút mờ mịt cùng luống cuống, hắn chỉ là một tên khô lâu trồng rau, chưa từng đối mặt với loại chuyện này, hiện tại phải làm như thế nào đây?Nghĩ một lát, An Cách đột nhiên nhớ tới xe đẩy trong tay mình, cây trồng vừa thu hoạch được chồng chất ở trên xe chuẩn bị vận chuyển đến nhà kho, thế nhưng trên đường bị ánh sáng trắng thu hút, đẩy cả xe đến đây luôn rồi, bây giờ trên tay mình có một cái xe đẩy lương thực.
Nhân loại hẳn là cần đồ ăn đi? Hắn ta gầy như vậy, chắc là do đói nhỉ? Nghĩ tới đây, An Cách liền biết bản thân nên làm như thế nào rồi, dù sao thì thứ hắn có thể làm cũng không nhiều.
Lật người nhân loại qua, túm một nắm lương thực nhét vào trong miệng hắn ta, sau đó ngồi xổm ở nơi đó ôm đầu gối quan sát.
Tại sao lại không ăn? An Cách chờ nửa ngày, phát hiện đối phương không có động tĩnh, An Cách sinh ra một loại giác ngộ: Ngất đi là sẽ không ăn được thức ăn.
Nếu đã như thế, An Cách quyết định lại giúp hắn ta một phen, túm lương thực lên mạnh mẽ nhét vào trong miệng nhân loại, sau khi nhét mấy cái, không bất ngờ chút nào nhân loại bị hắn hành hạ cho tỉnh rồi.
Nhân loại yếu ớt chật vật phun ra đống ngũ cốc suýt chút nữa làm hắn ta nghẹn chết, khó khăn bày tỏ phải bóc vỏ ra đun sôi mới có thể ăn được, đồng thời biểu thị bản thân sắp chết khát, cần uống nước.
Đối mặt với yêu cầu như vậy, An Cách bị làm khó, hắn đi đâu tìm nước bây giờ?Nước thì không lấy được, ngũ cốc lại ăn không được, nhân loại suy yếu nhìn chằm chằm vào một tay xe đẩy đồ ăn, cuối cùng sống sờ sờ mà bị chết đói.
Nhân loại chết rồi, An Cách cũng phát hiện mình không thể quay về được nữa, màng ánh sáng biến thành vòng tay da ma pháp bọc ở trên cổ tay của hắn, nhưng làm thế nào để khiến trang sức da biến trở về thành màng ánh sáng một lần nữa thì hắn lại không biết.
Đối với chuyện không thể quay về này, An Cách cũng không có nghĩ quá nhiều, nơi này không có gì khác An Tức cung, cũng đều tĩnh mịch hoang vu, điểm khác nhau duy nhất là nơi này còn có khô lâu khác.
Không bao lâu sau khi nhân loại chết, nơi xa liền có một khô lâu chao đảo tới đây, nó lắc la lắc lư tiến về phía trước, hốc mắt trống rỗng một mực nhìn chằm chằm vào trên thi thể của con người, phảng phất như thi thể có thứ gì đó hấp dẫn nó.
Có điều đến gần phạm vi đại khái ba mươi mét, khô lâu đột nhiên dừng bước, hơi nghi hoặc một chút nghiêng đầu vặn về phía An Cách, hốc mắt trống rỗng rơi vào trên thân An Cách.
Chỉ thấy ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt lay động một trận, khô lâu quay người lại, lấy tốc độ nhanh hơn mà chao đảo chạy về hướng nơi khác.
Khô lâu cũng có phân chia đẳng cấp, đẳng cấp của An Cách cao hơn nhiều so với khô lâu này, trực tiếp làm cho đối phương bị dọa chạy.
Cứ như thế, An Cách ở im tại chỗ, đến trưa liền dọa cho mười mấy khô lâu cùng bạch cốt khô lâu chạy mất, sau đó giống như trao đổi tin tức, phân chia phạm vi thế lực lại lần nữa, không còn có khô lâu cấp thấp nào chao đảo tới chỗ An Cách nữa.
An Cách đào một cái hố, tạm thời định cư, xe đẩy lương thực được hắn đào một cái hố khác chôn xuống.
Không thể không nói, hố đào rất kịp thời, lúc chạng vạng tối, An Cách chú ý tới ở nơi xa những khô lâu chao đảo kia không hẹn mà cùng bắt đầu đào hố, nhao nhao chôn chính mình xuống, sau đó gió bèn bắt đầu thổi.