Chương 3: Hành động ngân sách – Cách thức sử dụng hiệu quả (2)
Chừng mười hai, hai mươi người là đã là cực hạn.
Trần Bột cười cười.
"Không có gì, ngược lại khách đến thì người làm sẵn sàng phục vụ, cho đến khi hết thì thôi."
"À, đúng rồi, ngươi cùng đồng nghiệp của ngươi cũng có thể uống, ta tính tiền!"
Sau lưng Trần Bột, tên tiểu tiên nữ kia tức giận đến giậm chân, chống nạnh chỉ vào Trần Bột mắng:
"Đồ ăn hại kia, tại sao mọi người phục vụ đều có mà ta không có! Ta muốn khiếu nại ngươi!"
"Ngươi muốn khiếu nại ta cái gì, mua cà phê không mời ngươi uống ư? Muốn uống thì tự mình mua đi?" Trần Bột cười tà một tiếng.
"Ngươi mua hai trăm ly, bọn họ làm xong đến bao giờ mới xong? Ngươi rõ ràng là cố tình nhắm vào ta!"
"Ngươi tính là cái gì!"
Cái tiểu tiên nữ này EQ thật sự là thấp, vừa mới mở miệng đã đắc tội người phục vụ kia.
Thế nào, ngươi cho rằng mình cao hơn nhân viên phục vụ kia sao?
Trong mắt Trần Bột, người phục vụ kia còn xinh đẹp hơn tiểu tiên nữ này.
"Đẹp ~ gái ~" Nhân viên phục vụ nhại giọng Trần Bột, kéo dài âm điệu hai chữ mỹ nữ, "Hôm nay cà phê đã bán hết rồi, xin mời ngày mai lại đến a!"
"Hắn muốn hai trăm ly đều có, thế nào ta một ly lại không có!"
"Chính là vì làm hai trăm ly đó, nên nguyên liệu cũng dùng hết rồi!"
"Rõ ràng là ta gọi trước, dựa vào cái gì phục vụ hắn trước."
"Là bạn học này xếp hàng trước, tất nhiên phải ưu tiên đơn hàng của cậu ấy!"
"Các ngươi đừng mừng vội, hai trăm ly cà phê hơn một vạn đồng tiền đó! Ngươi thật sự cho rằng cái đồ ăn hại này có khả năng thanh toán sao!" Ngô Thiến Thiến chu miệng, mỉm cười châm chọc nói.
"Chuyện này không cần ngươi lo lắng!" Trần Bột nhàn nhạt trả lời.
Tích, WeChat thanh toán 11600 đồng.
Nhân viên phục vụ và Ngô Thiến Thiến đều choáng váng!
Hơn một vạn thật sự được chuyển đi, hơn nữa Trần Bột biểu tình không chút do dự và áp lực.
Cảm giác này, tựa như không phải đang tiêu tiền của mình vậy.
Trần Bột cũng thở phào nhẹ nhõm!
Quả nhiên, chỉ cần lấy danh nghĩa Liễu Phỉ, là có thể tùy ý chi dụng ngân sách hành động.
Nhân viên phục vụ rất hiểu chuyện, lập tức thông qua thiết bị âm thanh trong cửa hàng, chỉ tay về phía vị trí của Liễu Phỉ và hưng phấn nói:
"Vô cùng cảm ơn quý cô xinh đẹp ở phía kia, đã chi trả cho quán hai trăm ly Cappuccino. Bất kỳ vị khách nào trong quán đều có thể nhận miễn phí một ly, phát đến khi hết thì ngừng!"
Quảng bá vừa ra, trong cửa hàng lập tức vang lên một tràng vỗ tay!
"Oa, chủ quán phóng khoáng như vậy mà còn là một đại mỹ nữ!"
"Cảm ơn cà phê của quý cô!"
Nhiều người giận không thể nén, cái tiểu tiên nữ kia cũng không phải không có đầu óc.
Biết mình dây dưa tiếp sẽ không có kết quả tốt, tức giận trừng Trần Bột một cái, sau đó hậm hực dậm chân bỏ đi.
Ngồi trên ghế dài, Liễu Phỉ vẫn còn ngơ ngác.
Chính mình cái gì cũng không làm, sao lại chi tiêu hai trăm ly Cappuccino, còn mời tất cả mọi người trong quán uống?
Rất nhanh nàng liền nghĩ thông suốt, đây cũng là Trần Bột làm.
Thế nhưng hơn một vạn đồng tiền cứ thế lấy ra mời người lạ uống cà phê?
Chẳng lẽ cái Trần Bột bình thường này lại là phú nhị đại sao?
Liễu Phỉ: Độ thiện cảm +2
Một chiêu này độ thiện cảm mới tăng có 2 điểm?
Quả nhiên những quý cô thích hàng hiệu đều đã quen nhìn các "thổ hào", Trần Bột loại vai phụ này trong mắt nàng chỉ là chuyện thường.
Ngay lúc Liễu Phỉ còn đang kinh ngạc, xung quanh cũng có người nhận ra Trần Bột, cúi đầu xì xào bàn tán.
"Đây chẳng phải là "vương tử giao hàng" của trường chúng ta Trần Bột ư? Ta vừa nãy hình như thấy là cậu ấy trả tiền."
"Cậu ấy bị điên rồi sao? Hai trăm ly Cappuccino thế nhưng hơn một vạn đồng tiền, chẳng lẽ cậu ấy trúng số độc đắc?"
"Ai có thể trúng số chứ? Ta đoán cậu ấy bị điên rồi, hơn nữa còn bị bạn gái và bạn thân nhất phản bội, người bình thường ai mà không điên cơ chứ? Đã bắt đầu tiêu dùng trả thù rồi!"
"Thật đáng thương, còn chưa kịp tốt nghiệp đại học đã phát điên rồi!"
Đột nhiên trong lòng Trần Bột nảy sinh một nghi vấn.
Vừa nãy Ngô Thiến Thiến rõ ràng đối với mình tràn đầy địch ý, vì sao hệ thống không khóa lại nàng.
Hệ thống: "Sau khi kiểm tra, người phụ nữ mà mục tiêu quý trọng nhất trong lòng không đạt yêu cầu của hệ thống, nên khóa lại thất bại!"
Trần Bột không khỏi giơ ngón cái cho hệ thống của mình, ngoài việc không thể phản ứng ra bên ngoài, mọi mặt khác đều là cấu hình cao nhất.
Cầm lấy hai ly Cappuccino ra đầu tiên, Trần Bột quay trở lại ghế dài nơi Liễu Phỉ đang ngồi.
"Liễu Phỉ tỷ, đây là cà phê của ngài!"
"Trần Bột, cậu thật sự muốn mời tất cả mọi người uống cà phê sao? Với số tiền này... A, vừa nãy cậu gọi ta cái gì?" Liễu Phỉ từ trong kinh ngạc phản ứng lại.
"Liễu Phỉ tỷ a, ngài lớn lên còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp như vậy, ta đâu có thể gọi ngài là Liễu di, như vậy thì rõ ràng ta mắt mù. Nếu như ngài mặc một bộ đồ thể thao, tuyệt đối còn trẻ hơn cả học sinh ở đây."
Lời Trần Bột nói hoàn toàn không trái với lương tâm.
Nhìn những cô gái ăn mặc tinh xảo xung quanh, từng người trang điểm đậm đà, mang đầy cảm giác rẻ tiền.
Mà Liễu Phỉ chỉ cần trang điểm đơn giản, cũng có thể vượt xa các nàng cả một con phố.
"Ta sao có thể so với mấy cô nhóc bây giờ, ha ha!"
Liễu Phỉ miệng thì nói vậy, nhưng Trần Bột biết giờ phút này nàng đã vui mừng trong lòng.
Bởi vì lời vừa nói ra, độ thiện cảm của Liễu Phỉ đối với Trần Bột nháy mắt tăng lên 10 điểm, lên tới 12 điểm.
Tiêu một vạn để làm "thổ hào" chỉ tăng 2 điểm, nhưng một câu "trẻ tuổi" lại tăng tới 10 điểm.
Quả nhiên đến tuổi của nàng, thứ có thể rung động lòng người nhất chính là khen các nàng trẻ tuổi.
Rất nhanh, Vương Hạo dẫn theo Lâm Mộng Dao đi đến quán cà phê Ngôi Sao.
Vốn dĩ Vương Hạo định bỏ Lâm Mộng Dao lại, tự mình đi gặp mẹ anh ta.
Dù sao ba năm nay anh ta đều xây dựng hình tượng "phú nhị đại" trước mặt Lâm Mộng Dao, nếu để cô biết mẹ anh ta chỉ là một chuyên viên quầy hàng xa xỉ, thì phiền toái lắm.
Nhưng sự đời khó liệu, không biết cái tên "vương bát đản" kia lại đặt hai trăm ly Cappuccino ở quán cà phê Ngôi Sao, chỉ cần ai đến quán cà phê Ngôi Sao đều có thể nhận miễn phí một ly.
Tin tức này rất nhanh đã lan truyền trên mạng xã hội!
Lâm Mộng Dao biết tin này chắc chắn phải đến lấy thêm một ly.
Tuy bình thường cô được Trần Bột chu cấp, nhưng 58 đồng một ly Cappuccino không lấy thì phí.
Chắc chắn cô không thể bỏ lỡ!
Biết mẹ Vương Hạo cũng đang ở trong quán cà phê, thế nên cô cũng đi theo.
Vương Hạo tức đến trong lòng thầm mắng: Thật là làm mất mặt trước bàn dân thiên hạ!
"Đinh, nhận được điểm tức giận từ Vương Hạo +20 điểm (phẫn nộ)."
Nha, Trần Bột không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, bỗng nhiên nhận được điểm tức giận từ Vương Hạo, còn có tới tận 20 điểm dồn dập...