Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm

Chương 23

Trở lại phòng ngủ ký túc xá, Chử Dạng ngẩn người ôm dù, ngơ ngác dựa vào cửa.

Thư Mạt đang đắp mặt nạ bước đến trước mặt cô, đưa tay quơ qua quơ lại hai cái: “Sao như người mất hồn vậy?”

Chử Dạng bị khuôn mặt trắng như quỷ của Thư Mạt dọa giật mình, rụt cổ lại, vẻ mặt hoảng hốt: “Không phải, tớ đi tắm,” cô vòng qua người Thư Mạt, đem balo đặt lên trên bàn, đưa mắt nhìn giường phía đối diện “Trần Tiểu vẫn chưa trở về à?”

Thư Mạt lắc đầu: “Buổi chiều cậu ấy có về một lần, sau đó lại đi ra ngoài.”

“Cậu có hỏi cậu ấy tối hôm qua đi đâu không?”

“Cậu ấy nói là gặp gỡ bạn bè, ở bên ngoài suốt đêm,” Thư Mạt vỗ vỗ mặt, vuốt phẳng mặt nạ, “Hôm nay cũng vậy, không quay lại.”

Nãy giờ, Tống Lâm Ấu vẫn đang nằm trên giường đột nhiên thò đầu qua: “Bạn nào? Cậu ấy có bạn trai à?”

Chử Dạng là người đầu tiên phản đối:” Cậu ấy ngày nào cũng đến thư viện, chẳng lẽ cậu ta lại đi hẹn hò ở thư viện à?”

“Có lúc mấy cậu không có ở ký túc xá, chỉ có mình tớ và cậu ta, cậu ta trở về vội vội vàng vàng, không biết là tìm gì trong ngăn kéo,” Tống Lâm Ấu híp mắt, đè thấp giọng nói: “Sau đó, bao* trong ngăn kéo của cậu ta rơi ra ngoài.”

Thư Mạt không phản ứng kịp: “Bộ gì? Bao tay?”

(*Bao (套) ở đây Tống Lâm Ấu dùng từ “套” trong 避孕套 nghĩa là bao cao su, nhưng Thư Mạt lại hiểu theo “套” trong 手套 nghĩa là bao tay. “套” cũng là tiếng lóng cho bao cao su)

Tống Lâm Ấu cùng Chử Dạng đồng thời thở dài.

Thư Mạt thấy hai người kia im lặng nên lại lên tiếng để cứu lấy thể diện của mình: “ Nhưng nếu cậu ấy có bạn trai, cậu ấy chắc chắn sẽ nói với chúng ta đúng không?”

Tống Lâm Ấu bĩu môi, lại lười biếng nằm xuống, kéo dài giọng điệu cảm thán: “Thôi đi, đều đã là sinh viên năm ba, tớ còn chưa ăn được bữa cơm nào của mấy cậu đấy, cho dù Trần Tiểu kết giao bạn trai, cậu ấy chưa chắc sẽ nói với chúng ta, cậu ấy chắc chắn sợ chúng ta ăn nghèo bạn trai của cậu ấy.”

Thư Mạt phản đối: “Nói vậy thì tức là cậu có bạn trai rồi nha.”

“Trước tiên cậu đòi Chử Dạng kìa,” Tống Lâm Ấu ngồi dậy, chỉ vào Chử Dạng đang phát ngốc kế bên giường “Năm ngoái tớ cho là có thể ăn được bữa cơm của cậu ấy. Kết quả, chờ đợi một năm, thật vất vả mới đợi được học trưởng trở lại, nhưng hai người bọn họ lại không không có tiến triển gì.”

Thư Mạt vốn biết được một chút nội tình nên xua tay: “Cậu ấy cùng học trưởng là không thể nào.”

“Vì sao?” Tống Lâm Ấu kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Chử Dạng: “Hai người các cậu không phải là thích nhau sao?”

Chử Dạng mím môi: “Ai nói với cậu vậy.”

“Tớ dùng đôi mắt nhìn ra nha,” Tống Lâm Ấu chỉ chỉ hai mắt của mình, “Trước đây rõ ràng là hai người các cậu chơi trò mập mờ không phải sao. Hơn nữa mỗi cậu lần nhắc đến học trưởng là bộ dáng cứ như cô gái quay về tuổi thanh xuân, tớ không có ngốc đâu.”

“Mắt thấy thì nhất định là sự thật hay sao?” Thư Mạt thay Chử Dạng tranh cãi: “Lại nói sao cậu lại kích động như vậy, cho dù Chử Dạng thoát kiếp độc thân, chẳng lẽ nhất định đối tượng phải là học trưởng hay sao?”

Tống Lâm Ấu uỷ khuất bĩu môi, kéo áo ngủ của mình nhỏ giọng nói thầm: “Tớ cho rằng hai người cậu ấy là lưỡng tình tương duyệt*, nên tớ mới bất đắc dĩ phải kết thúc tình yêu đơn phương buồn thảm của tớ có được hay không.”

(*Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 –yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau)

Lần đầu tiên khi bước chân vào trường, sau khi thật vất vả mới thoát khỏi đám con trai không biết gì chỉ biết ồn ào nói lời vô nghĩa, cô đột nhiên gặp phải học trưởng vừa đẹp trai lại lạnh lùng nên động lòng là chuyện hết sức bình thường.

Cô chưa bao giờ đối với công tác đoàn đội nhiệt tình như vậy lại hận không thể mỗi ngày đều là thời gian làm nhiệm vụ.

Kết quả lại nghe được từ miệng của bạn cùng phòng mình: “Cố Thanh Thức là học trưởng của tớ ở trường trung học”. Cô rối rắm với phim thần tượng thể loại tình cảm thời còn đi học này trong một thời gian dài nên cuối cùng quyết định đi tìm Cố Thanh Thức.

Cố Thanh Thức gật đầu, cô ấy là đàn em của tôi.

Lúc ấy Tống Lâm Ấu rất muốn thốt lên một câu, em cũng là đàn em của anh.

Nhưng cô vẫn khống chế được chính mình. Sau đó Cố Thanh Thức khẽ mỉm cười với cô, giọng nói hiếm khi trở nên nhu hoà, nhờ cô giúp anh ta chuyển lời một câu, yêu cầu cô ấy trả lời tin nhắn đúng lúc, lần nào cũng trả lời cuối cùng, nhóm người bên Chủ Tịch sẽ cho rằng cô ấy làm việc không có tính tích cực cao.

Đây là câu nói dài nhất của Cố Thanh Thức nói với cô kể từ ngày cô nhập học đến giờ.

Tuy nhiên cô chỉ giúp truyền đạt lời nói.

Hạt giống yêu thầm còn chưa kịp nảy mầm đã bị cắt đứt.

Cô cho rằng Chử Dạng và Cố Thanh Thức nhất định sẽ ở bên nhau.

“Không có lưỡng tình tương duyệt, tớ cùng anh ta không có khả năng ở bên nhau,” Chử Dạng bỗng nhiên cười cười, lại nói thêm một câu “Cũng không phải là lưỡng tình tương duyệt, tính ra là tớ tự mình đa tình nhiều hơn.”

Tống Lâm Ấu nhíu mày: “Sao có thể được, học trưởng anh ta rõ ràng là……”

Chử Dạng lên tiếng cắt ngang: “Đây chính là sự thật.”

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, trên thế giới này không phải chỉ có Cố Thanh Thức là đàn ông, sao lại phải cãi nhau làm gì nha,” Thư Mạt đóng vai trò người hoà giải, đẩy Chử Dạng đi về hướng phòng tắm, “Cậu mau đi tắm đi, đã mấy giờ rồi chứ.”

Chử Dạng bị Thư Mạt đẩy vào trong phòng tắm, cô ấy cũng chen vào, tiện tay đóng cửa lại.

“Tớ biết cậu không muốn nói, nhưng tớ còn muốn hỏi, năm ngoái rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng cậu cùng học trưởng hai người cũng đi vào phòng riêng. Tớ nghĩ hoặc là cậu sẽ tỏ tình với anh ta, nếu không thì chính là anh ta tỏ tình với cậu. Dù sao các cậu khi ván đã đóng thuyền thì chắc chắn sẽ ở bên nhau. Hiện tại cậu lại nói là cậu tự mình đa tình là ý gì?"

Chử Dạng nghiêng đầu, không muốn trả lời.

Bỗng nhiên Thư Mạt chợt hiểu ra được điều gì, hai tay nắm lại với nhau: “Chẳng lẽ năm ngoái khi đàn anh Từ quay lại trường phát biểu, cậu thay người yêu như thay áo, quay sang thích đàn anh Từ cho nên mới từ chối học trưởng?”

Vẻ mặt Chử Dạng thật khó để diễn đạt bằng lời nói.

Thư Mạt tưởng rằng cô cam chịu, liền mở miệng lắc đầu cảm khái: “Không nghĩ đến cậu còn rất tra* nha.”

(*Tra (渣) thường dùng để chỉ loại người không coi trọng mối quan hệ giữa người khác giới và đùa giỡn chuyện tình cảm, cặn bã). 

“Không phải, anh ta không có thổ lộ với tớ,” Chữ Dạng cắn môi, thái độ không rõ ràng “Tớ không muốn nói quá nhiều. Tớ không có thổ lộ với anh ta. Tớ chỉ muốn thử anh ta một chút. Anh ta trực tiếp thể hiện anh ta đối với tớ không có thiện cảm cho nên tớ liền từ bỏ.”

Thư Mạt nghe được như lọt vào trong sương mù: “Ý của cậu là sao?”

Chử Dạng cũng không biết là có ý gì. Trên thực tế chính cô cũng không có rõ ràng.

Ngày đó cô uống rất say, cô chỉ biết rằng Cố Thanh Thức đang ngồi bên cạnh cô.

Từ cấp ba cho đến đại học, tất cả mọi người đều biết Cố Thanh Thức luôn có bộ dạng thờ ơ với nữ sinh. Ai đối với anh tốt anh cũng không quan trọng, ai tỏ tình anh đều từ chối.

Chỉ có Chử Dạng biết khi anh ta đang học năm nhất đại học, tại ngôi đình nhỏ trong ngôi trường cấp ba đã hỏi cô có thể thi vào đại học Thanh Hoa hay không.

Khi cô mới vừa nhập học, anh ta dùng tài khoản QQ cấp bậc rất thấp nhắn tin cho cô, nói cho cô biết sự khác biệt giữa cuộc sống đại học và trung học.

Khi cô và anh ta xuất hiện “Con thuyền của tình bạn”, rốt cuộc trong lòng Chử Dạng xảy ra một sự thay đổi.

Có lẽ anh ta đối với cô thật sự là có ý, là loại tình cảm vượt qua khỏi quan hệ bình thường giữa học trưởng và học muội.

Chử Dạng ghé vào trên ghế sô pha mơ mơ màng màng mà ngủ. Chờ sau khi cô tỉnh lại, vị ngọt ngào của trái cây đột nhiên xâm nhập vào miệng.

Anh ta đang đút trái cây cho cô.

Cô nhắm hai mắt lại, lấy hết can đảm hỏi anh ta, học trưởng, anh đối với em tốt như vậy, có phải bởi vì anh thích em hay không?

Không phải.

Không nghe rõ âm điệu, nhưng lại nghe được hai từ này.

Cô hụt hẫng mở miệng, giả vờ như đột nhiên hiểu ra mà buông ra một tiếng thở dài, a, hoá ra là do tôi tự mình đa tình.

Cô cũng không muốn nhớ lại những gì xảy ra sau đó. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, một cảm giác choáng ngợp do hối hận cùng tự trách từ đáy lòng dâng lên.

Cho dù sự việc đã trôi qua lâu như vậy, Chử Dạng cũng không muốn nhắc đến.

Thư Mạt thấy cô khó xử, cũng không đành lòng tiếp tục gặng hỏi, dừng một chút lại chuyển đề tài: “Vậy bây giờ cậu và đàn anh Từ đang ở bên nhau sao?”

Chử Dạng rũ mắt, sự vui vẻ và ngọt ngào mấy tiếng trước lại tan biến hết đi.

Mối quan hệ giữa bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm.

Mấy tháng đó, hầu như cô không ngủ đủ giấc. Trong lòng đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên đầu Cố Thanh Thức. Lại giận chính mình trong một phút đầu óc không thanh tỉnh làm ra loại chuyện hoang đường mà khẳng định sẽ bị ba mẹ đánh cho nằm liệt giường. Suốt hai tháng đều không bị hành kinh, cô bắt đầu lo lắng.

Cô che chắn kín mít đi đến tiệm thuốc tây cách rất xa trường học để mua que thử thai. Đột nhiên Trưởng nhóm hối thúc cô đi toà nhà giáo viên để đưa tài liệu nên cô chỉ có thể đem que thử thai đặt trên bồn rửa mặt rồi vội vàng rời đi.

Khi trở lại lần nữa, Chử Dạng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hai vạch.

Ba nhất định sẽ đánh chết cô.

Chử Dạng càng nghĩ càng giận. Khi Từ Nam Diệp trở lại trường phát biểu lần thứ hai, thừa dịp anh đi vệ sinh, cô lén đi theo anh đến WC nam.

Chờ khi Từ Nam Diệp ra ngoài nhìn thấy cô cũng có chút ngạc nhiên, đàn em?

Chử Dạng cắn răng, dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh, tối hôm đó anh có mang bao không?

Trong mắt Từ Nam Diệp chảy ra một tia khó hiểu.

Sau đó nhẹ nhàng hỏi cô, có chuyện gì vậy?

Chử Dạng mở to mắt, hai mắt mông lung đẫm nước mắt, tôi có thai.

Sắc mặt vốn ôn hoà nho nhã của đàn anh Từ bỗng nhiên trầm xuống, trầm giọng hỏi cô, em chắc chắn không?

Cô đem que thử thai trong cặp đưa cho anh, thấp giọng oán hận, anh dùng cái loại bao chất lượng kém.

Nhưng sự thật chứng minh, que thử thai đều là cái rắm.

Cô thậm chí còn không biết đây có được coi là một cuộc hôn nhân lừa dối hay không, cô luôn cảm thấy Từ Nam Diệp bị cô liên luỵ.

Vì vậy cũng không dám đối với anh suy nghĩ quá nhiều.

“Không có.” Cô suy nghĩ thật lâu trước phun ra hai chữ này.

Sớm hay muộn rồi sẽ tách ra.

Thư Mạt không nói thêm lời nào, chỉ vỗ vỗ vai cô: “Thật ra tớ cảm thấy không ở bên nhau rất đáng tiếc.”

“Không đáng tiếc,” Chử Dạng ngẩng đầu cười nhạt, “Là tớ sai, cậu thay tớ giữ bí mật được không? Cũng cả với mấy người Tống Lâm Ấu.”

Thư Mạt gật đầu: “Được.”

***

Buổi tập huấn quân sự trải qua chưa được mấy ngày thì kỳ nghỉ Tết Trung Thu đã đến.

Chử Dạng cùng Từ Nam Diệp hẹn nhau về nhà ăn cơm. Hiếm có được khi giữa ban ngày ban mặt mà hai vợ chồng có thể rảnh rỗi và thong thả ngồi trong xe chờ đèn đỏ.

Thông thường vào khoảng thời gian này, anh đang đi làm còn cô thì đang đi học, cơ bản là còn không có cơ hội gặp mặt.

Chử Dạng đang cầm điện thoại di động, nhóm sinh viên năm nhất đang điên cuồng spam trong diễn đàn, cô cũng hùa theo đã gửi đi mấy phong bao lì xì Tết Trung Thu.

Nhìn nhóm sinh viên năm nhất vô cùng vui vẻ tranh đoạt phong bao lì xì mấy chục nhân dân tệ, Vua May Mắn lại càng bị mọi người vây chặt yêu cầu giao nộp lên. Chử Dạng say sưa xem bọn họ ồn ào, thỉnh thoảng cũng tham gia náo nhiệt gửi ra vài cái biểu tượng cảm xúc.

Vốn dĩ mọi người đều đang chiến đấu tranh đoạt đồ, không biết bằng cách nào đó có người phát ra tiếng nói, tiếp theo những người khác đều bắt đầu nói.

Chử Dạng nhìn chấm đỏ bên phải khung chat, bản thân lại không mang theo tai nghe, nghĩ mở loa ngoài chắc là không sao đâu.

Cô bấm một cái vào nút mở ở trên cùng và ghé sát tai vào để lắng nghe.

“Tôi đã gửi nhiều phong bao lì xì như vậy tại sao học trưởng lại không tham gia?

Giọng nói được truyền phát tự động.

“Chắc là đi ăn tết rồi? Học trưởng chưa bao giờ thích trêu chọc trên diễn đàn.”

“Cái rắm, rõ ràng chỉ cần có đàn chị, học trưởng liền sẽ tham gia, hắc hắc.”

Quả nhiên, Cố Thanh Thức tham gia, không nói chuyện chỉ đăng lên một bức ảnh “Chúc mừng Tết Trung Thu”.

Bọn học sinh đều đang cười anh ta không thú vị.

Không bao lâu sau, Cố Thanh Thức đã gửi riêng cho cô một tin nhắn “Chúc mừng Tết Trung Thu.”

Tựa hồ không muốn khiến bản thân nhàm chán, anh ta thêm vào phía sau câu chúc này một cái tay nhỏ mũm mĩm đang vẽ chiếc bánh trung thu.

Chử Dạng bỗng nhiên khoá lại màn hình, dựa vào lưng ghế ngẩn người ra.

Từ Nam Diệp đang lái xe nghiêng đầu nhìn mắt cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Sao vậy?”

“Không có chuyện gì, chỉ là tôi đang lo lắng lát nữa ba tôi lại lải nhải với tôi,” Chử Dạng bực bội che lỗ tai: “Nghe riết lỗ tai tôi gần như mọc kén.”

Từ Nam Diệp nở nụ cười: “ Ba của em thật sự là tương đối nghiêm khắc đối với em.”

“Anh nói nghe thật nhẹ nhàng,” Chử Dạng nghiêng đầu liếc anh, giọng điệu hâm mộ, “Ba mẹ anh đối với anh rất tốt, chưa bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của anh.”

Ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông đột nhiên siết chặt tay lái sau đó lại nhẹ nhàng thả lỏng ra.

Đem cảm xúc vừa mới lóe ra giấu ở sau mắt kính.

“Không phải là họ không can thiệp,” Từ Nam Diệp dừng một chút, cười yếu ớt, “Mà cơ bản là họ mặc kệ.”

Chử Dạng không hiểu ý anh: “Vậy lúc trước anh làm cách nào vào được Bộ Ngoại Giao?”

“Con người của anh, làm cái gì, muốn làm cái gì, bọn họ sẽ không quan tâm,” Từ Nam Diệp mím môi, trầm giọng nói, “Nhưng cậu hai Từ gia làm cái gì không phải là việc anh có thể khống chế.”

Chử Dạng nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Cô cũng không hiểu được những chuyện liên quan phía bên trong nên cũng không có cách nào hỏi tiếp.

Chỉ là nghe ba cô nói qua vài câu, thời điểm đó Từ Nam Diệp đã chuẩn bị chuyển sang chuyên ngành phiên dịch, hơn nữa anh đã bắt đầu nhận được đề nghị làm việc từ Trường Cao đẳng Dịch thuật Monterey ở Hoa Kỳ.

Lúc đầu anh ấy định đến trường Cao đẳng Monterey, một trong ba trường cao đẳng về dịch thuật hàng đầu thế giới, để đào tạo chuyên sâu hơn nhưng sau lại đấu tranh chuyển hướng thi vào Bộ Ngoại Giao. 

Hai người đều có tâm sự riêng, bên trong xe lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Mãi cho đến khi đến trước cửa nhà, Chử Dạng lại đột nhiên trở nên khẩn trương.

Từ Nam Diệp an ủi cô: “Không cần căng thẳng như vậy.”

Anh ta nói chuyện nhẹ nhàng nhưng làm sao biết trong lòng cô đau khổ thế nào.

Khi cô quay về nhà, váy ngắn cũng không dám mặc. Bộ dáng kiêu ngạo ngày thường cũng chỉ dám thể hiện ở trước mặt người khác, ở nhà nhất định là không dám.

Sau khi Chử Dạng nghĩ tốt hết các trường hợp có thể xảy ra, gõ mạnh lên cửa chính.

Một giọng nói thanh thuý và quyến rũ truyền ra từ máy bộ đàm liên lạc nội bộ: “Ai vậy?”

“Chị, là em.”

“Ôi, bọn em đã đến rồi à, ba đang trông hai đứa lắm, mau vào nhà.”

Vừa dứt lời, cánh cửa sắt kẽo kẹt mở ra.

Phía bên kia của cái sân nhỏ, một người phụ nữ trẻ với vóc dáng cao gầy đang dựa nghiêng trên cửa nhìn hai người họ.

Đây là Chử Uý chị của Chử Dạng

“Hôm nay cũng ăn mặc thật kín đáo vậy sao,” Chử Uý nhướng mày giọng điệu trêu chọc, “Thật xứng đáng là một tiểu thư khuê các do một tay ba bồi dưỡng ra nha.”

“Sao chị lại quay về?” Chử Dạng làm như không nghe ra được chị cô đang trêu chọc, tự nói “Chị quay phim xong rồi hả?”

“Ừ”, Chử Uý bĩu môi, “Cho dù chưa quay xong, chị cũng không dám không quay về a.”

Sau khi mấy người bọn họ đi vào nhà quả nhiên là nhìn thấy đồng chí Chử Quốc Hoa ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha vị trí chủ nhà, vẻ mặt nghiêm túc.

Chử Quốc Hoa liếc mắt nhìn con gái và con rể, chỉ chỉ vào ghế sô pha bên cạnh mình: “Lại đây ngồi đi.”

Từ Nam Diệp ung dung đi qua, Chử Dạng lại hận không thể từ ba bước kéo thành vài chục bước đi, bước đi từng bước từng bước một, lo sợ sẽ làm sai quy củ.

Đồng chí Chử Quốc Hoa vẻ mặt vô cảm: “Gần đây học hành thế nào?”

Chử dạng gật đầu: “Khá tốt.”

Đồng chí Chử Quốc Hoa gật đầu, lại hỏi: “Vậy hãy nói cho ba nghe kế hoạch học tập trong hai học kì tiếp theo.”

Chử Dạng hoàn toàn không có nghĩ đến chuyện này nên cúi đầu cố gắng biên soạn.

Từ Nam Diệp lại nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Thả lỏng.”

Cô hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, tâm tình cực kỳ thả lỏng.

“Tập trung chờ ngày Quốc Khánh.”

Lời nói rất thật.

Làm người khác không có cách nào phản bác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất