Hạng mục đã kết thúc, cuối cùng tổ Chử Dạng cũng có thể tạm thời rời khỏi phòng thí nghiệm.
Mấy ngày này cô không có nhiều tiết, vì vậy cô đều ở trong phòng ngủ, cho đến khi trong nhóm gửi tin nhắn nói đã chọn xong nhà hàng.
Chử Dạng liếc nhìn, hóa ra là một nhà hàng cao cấp trong thành phố.
Tuệ Hạnh hỏi cô thấy thế nào, Chử Dạng trả lời ok, sau đó ném điện thoại sang một bên tiếp tục xem phim.
Thư Mạt đột nhiên xuất hiện, bát quái nói: “Đã chọn được chỗ mời anh Từ ăn cơm chưa?”
“Vừa mới chọn xong.”
“Đặt một phòng riêng sao?”
Vô nghĩa, mời Từ Nam Diệp ăn cơm có thể ăn ở nơi phàm tục có nhiều người sao?
Thư Mạt lại hỏi: “Có mấy người?”
Chử Dạng đếm một hồi, cộng thêm cô cũng chỉ có năm người.
“Số lẻ sao, vậy không may lắm.” Thư Mạt cười híp mắt, cuối cùng cũng nói ra ý đồ của mình: “Muốn gọi tớ đi cùng không?”
Chử Dạng nhìn cô ấy: “Gọi cậu đi cùng làm gì?”
Thư Mạt bắt đầu phân tích: “Em gái khóa dưới của cậu đã có em trai khóa dưới, cậu có anh Từ. Vậy chỉ còn một mình Cố Thanh Thức lẻ loi thôi sao? Cậu có thể đưa tớ theo, tớ có thể nói chuyện cùng anh ấy.”
Cô ấy vốn chỉ nói đùa một chút, mục đích chính thực ra là muốn ăn cơm chùa nhưng Chử Dạng lại vì câu nói đùa của cô ấy mà trầm mặc.
Bọn họ vốn có cơ hội ở bên nhau.
Trời xui đất khiến thế nào, dù cô và Từ Nam Diệp có ly hôn, thì cô và Cố Thanh Thức cũng sẽ không có khả năng nữa.
Anh chân trước vừa giúp cô đi lấy trái cây, cô chân sau liền mở cửa vào phòng đàn ông khác.
Ở trong miệng người khác cô cùng không được đánh giá tốt hơn chỗ nào.
Còn Cố Thanh Thức sau khi đi Bắc Kinh một năm, không biết gì bị cô ghét một năm, sau khi trở về lại không biết gì bị cô xa lánh.
Thật ra Chử Dạng có chút chiều bản thân, đôi khi bản thân làm chuyện sai, trong lòng cô sẽ tự biện minh lấy một lí do để bản thân cảm thấy chuyện mình làm là có lí do, đổi lại là những người khác chưa chắc sẽ làm tốt hơn cô.
Nhưng cô biết, chuyện này cô không có tư cách gì để đổ lên đầu Cố Thanh Thức.
Thư Mạt thấy cô ngẩn người ra nên đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Sao lại ngơ ra vậy?”
“Cậu đi đi.” Chử Dạng cười một tiếng: “Vừa đủ sáu người.”
Thư Mạt bị bất ngờ này làm cho sững sờ, cô ấy quay sang ôm hôn Chử Dạng.
Tống Lâm Ấu vừa mới về phòng lại bị cảnh này làm buồn bực không chịu được.
“Hai cậu làm gì vậy?”
Thư Mạt ngẩng đầu cười với cô ấy: “Tổ Chử Dạng muốn mời anh Từ ăn cơm, tớ may mắn lấy được một phiếu cơm.”
Tống Lâm Ấu dở khóc dở cười: “Vì có cơm ăn nên cậu vui vẻ như vậy hay là vì có anh Từ hả?”
“Cả hai nhưng có cơm ăn là chính.”
“Tớ còn tưởng cậu vì có thể gặp anh Từ mới vui như thế đấy, thôi tránh ra.”
Tống Lâm Ấu bỏ túi xách xuống đi tới bên cạnh các cô, kéo Thư Mạt đang ôm Chử Dạng ra.
Thư Mạt vội xua tay: “Tớ không dám có ý với anh Từ. ”
Nói xong cô ấy lại mập mờ nhìn Chử Dạng.
Chử Dạng: “…”
“Cậu không có cơ hội.” Tống Lâm Ấu nhướng mày, thần bí nói: “Mấy hôm trước tớ đến viện ngoại ngữ, có nghe được không ít tin tức.”
Thư Mạt thích nhất là nghe mấy chuyện này, hai mắt sáng lên: “Chuyện gì?”
Tống Lâm Ấu mỉm cười: “Hình như anh Từ đã có bạn gái.”
Không giống như mong đợi của Tống Lâm Ấu, Thư Mạt không hề kinh ngạc, cô ấy chỉ bình tĩnh ồ lên một tiếng.
Tống Lâm Ấu nhận được câu trả lời như vậy có hơi kích động: “Tớ kể cậu một chuyện nóng như vậy, cậu lại chỉ ồ thôi sao.”
Thư Mạt liếc mắt nhìn Chử Dạng đang giả điếc bên đó, gãi đầu rồi thở dài, sau đó hai tay chống cằm giả vờ xúc động nói: “Oa, vậy sao?”
Tống Lâm Ấu liếc nhìn.
Thư Mạt diễn hết sức: “Mau nói cho tớ biết bạn gái của anh Từ là ai đi.”
“Không biết, tớ chỉ nghe bên ngoài nói vậy.” Tống Lâm Ấu lắc đầu: “Mấy giáo sư của học viện ngoại ngữ giới thiệu cho anh ấy đối tượng hẹn hò nhưng anh ấy đều từ chối.”
Không biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái.
Trong lòng Thư Mạt vui mừng, ngoài mặt vẫn phối hợp biểu diễn với Tống Lâm Ấu.
“Mặc dù nói là giới thiệu đối tượng nhưng thật ra thì đều giới thiệu người quen cho anh ấy, tớ nghe nói Hà giáo sư dạy tiếng Ả Rập đó, nếu không phải vì con gái ông ta còn là vị thành niên thì ông ta lập tức giới thiệu cho anh Từ.” Tống Lâm Ấu ôm ngực, nhìn về phía Chử Dạng: “Nhưng Chử giáo sư từ đầu đến cuối đều không nói gì.”
Thư Mạt nhếch mép cười một cái, đương nhiên Chử giáo sư không nói vì con gái ông ấy đã sớm ở cùng với Từ.
Nhưng cô ấy chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không biết, nói theo Tống Lâm Ấu: “Chắc hẳn không ít người giới thiệu đối tượng cho anh Từ, loại đàn ông như anh ấy nhất định có rất nhiều người chờ đợi.”
Tống Lâm Ấu gật đầu: “Đúng vậy, gia đình anh Từ nhất định là rất muốn anh ấy sớm kết hôn.”
Rất nhiều cô gái đều bị tiểu thuyết ngôn tình đầu độc, luôn cho rằng nếu là nhà giàu thì nhất định phải làm đám cưới, nếu không thì có nghĩa là bị phá sản, ngày mai sẽ bị rút vốn, cha mẹ chỉ có thể bán đứng con cái dựa vào mối quan hệ này mà duy trì cuộc sống.
Trên thực tế, tình huống như vậy cũng không phải không có nhưng từ đầu đến cuối hợp tác chỉ là một thủ đoạn trong hôn nhân.
Anh trai của Từ Nam Diệp đã kết hôn nhưng vợ là anh ấy tự chọn.
Em trai anh ấy bây giờ vẫn chưa có bạn gái, nghe nói là bị tổn thương vẫn chưa hồi phục nên anh ấy cũng không quản.
Từ Nam Diệp thì càng không phải nói, muốn kết hôn cũng không tới lượt Chử Dạng cô vào hộ khẩu nhà họ Từ.
Chử Dạng nhớ đến lời của Sùng Chính Nhã nói với mình.
Nếu thật sự không kết hôn thì đó cũng là do Từ Nam Diệp không nguyện ý cưới một người vợ mà anh không có tình cảm.
Cô còn vì chuyện này vui vẻ rất lâu.
Nhưng bây giờ cô không biết nói gì với Từ Nam Diệp, cô cảm thấy người đàn ông này thật nguy hiểm nhưng cô lại để bản thân rơi vào tay anh.
Chử Dạng quyết định tìm anh hỏi rõ.
Cho dù mình bị tính toán, cũng không thể hồ đồ chấp nhận như vậy, cô không phải loại người tùy tiện như vậy.
Tiết trời đã dần chuyển lạnh, cuối tuần này đã xuất hiện vài cơn mưa mùa thu.
Bầu trời u ám, khó tin rằng mùa hè đã qua.
Chử Dạng mặc một chiếc áo khoác dài lộ chân.
Chiếc váy kẻ sọc màu xanh chỉ dài đến đầu gối, đôi tất trắng bao lấy đôi chân thon dài, trong cảnh sắc u tối của mùa thu lại phá lệ chói mắt.
Tuệ Hạnh sợ lạnh, cô ấy vốn đã lùn, lại mặc nhiều đồ, vì vậy trông cô ấy giống như viên thịt lớn.
Bởi vì trên người cô ấy có mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ, Thư Mạt vừa nhìn thấy cô ấy, không nhịn được gọi một tiếng: “Đại Oa* là cậu sao?”
*Đại Oa: Anh cả của 7 anh em hồ lô, trong phim mặc áo màu đỏ, có sức mạnh hơn người và khả năng biến thành khổng lồ.
Trầm Ti Lam đi cùng Tuệ Hạnh đến, hôm nay anh ta mặc áo len màu xanh xám, mặc dù trông gầy nhưng vẫn rất đẹp trai.
Mặc dù rất đẹp trai nhưng Thư Mạt vẫn nói: “Lục Oa* cậu cũng tới rồi.”
*Lục Oa: người em thứ sáu trong 7 anh em hồ lô, mặc áo màu chàm.
“…”
“…”
Bởi vì là bạn cùng phòng của chị Chử nên bọn họ giận nhưng không dám nói gì.
So với hai người họ, các đàn anh và đàn chị tỏ ra trưởng thành hơn nhiều.
Chử Dạng và Thư Mạt đều trang điểm nhẹ nhàng, nhất là Chử Dạng, mái tóc xoăn dài, mềm mại ôm lấy gương mặt trắng nõn của cô, hai bên gò má được điểm nhẹ chút phấn hồng, khẽ ửng đỏ trông giống như có thể bóp ra nước đào.
Hiếm khi thấy Cố Thanh Thức mặc áo khoác dài, trông anh ta cao gầy rất bắt mắt.
Mấy người bọn họ đứng ở lối vào tàu điện ngầm chờ tàu đến, không ít người xung quanh đều nhìn sang đây.
Thư Mạt cảm thấy hôm nay mình không nên tới.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, trên tàu điện ngầm sẽ có không ít người, lúc bọn họ đi vào đã không còn chỗ ngồi nên chỉ có thể đứng thành một hàng.
Nên vừa vặn đứng đối diện với hành khách đang ngồi, sắc mặt mọi người đều có chút phức tạp, mặc dù đã cố gắng cúi đầu bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được, cách mấy giây phải ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái.
Mấy người Chử Dạng đều khá cao, có thể dễ dàng thấy được, Tuệ Hạnh duỗi tay nắm lấy khoen nắm, không bao lâu cánh tay đã mỏi nhừ.
Cô ấy dứt khoát thả tay xuống, hai tay ôm gậy để giữ thăng bằng.
Tuệ Hạnh dán mặt vào cột nhôm, thỉnh thoảng làm một vòng tròn, giống như mấy bạn nhỏ.
Trầm Ti Lam không yên tâm, lo lắng cô ấy tự làm mình bị choáng.
Trạm kế tiếp trên tàu có thêm nhiều người hơn, vì vậy Tuệ Hạnh không thể sử dụng một mình một gậy kia.
Cô ấy chỉ có thể dùng một tay nhỏ để nắm lấy nhưng sau đó lại bị một bà dì mạnh mẽ gạt ra.
Tuệ Hạnh khẽ kêu một tiếng, bước chân lảo đảo, cánh tay đột nhiên bị kéo lại.
Trầm Ti Lam cau mày nhìn cô: “Đứng cho ngay ngắn.”
Tuệ Hạnh nhìn cây gậy bị những người kia chiếm hết, khó xử nói: “Không có chỗ nắm.”
“Nắm lấy tôi.”
Trầm Ti Lam nắm chặt cổ tay cô, để cho cô cầm cánh tay mình.
Tàu điện ngầm càng đến gần trung tâm thành phố thì người lên càng nhiều, Tuệ Hạnh bị chen đến nỗi không có chỗ đứng nên bị ngã xuống, Trầm Ti Lam thấy vậy dứt khoát kéo cánh tay ôm cô vào trong lòng.
Trên người anh ta có mùi muối biển nhè nhẹ, ngửi vào rất khoan khoái.
Mặc dù Tuệ Hạnh là vị thành niên, nhưng đã trổ mã, hôm nay vì mặc quần áo dày, nên trước ngực cũng không có chút độ cong nào.
Trầm Ti Lam cảm thấy có gì đó mềm mại trên cánh tay mình.
Anh không tự nhiên ho khan một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, cánh tay cũng tê rần, nhưng lại không thể rút ra.
Ba người gồm đàn anh và đàn chị bên cạnh không biết đã ngồi đâu trong tàu điện ngầm để lại hai đàn em mặt đỏ tim đập ở đây, chỉ biết hai người trong đám đông đứng sừng sững như pho tượng, mặc cho người xung quanh chen lấn như nào, cứ ngẩn người không nói tiếng nào như vậy.
Nhà hàng họ đặt ở trung tâm thương mại lớn trong phố đi bộ giữa trung tâm thành phố, khi đến nhà ga, đoàn người như tổ ong đi xuống.
Đến nơi, Tuệ Hạnh gọi điện cho Từ Nam Diệp.
Đầu bên kia điện thoại, Từ Nam Diệp không nhanh không chậm nói: “Đang đợi đèn đỏ.”
Trong nháy mắt, sắc mặt mấy sinh viên đều trầm xuống.
Bọn họ liều mạng lao vào tàu điện ngầm trong giờ cao điểm mà Từ Nam Diệp lại chậm rãi lái xe sang của anh đến.
Thế giới này thật không công bằng.
Sau đó xuất hiện một hình ảnh còn bất công hơn.
Xe của Từ Nam Diệp còn chưa mở cửa, nhân viên an ninh của trung tâm đã đợi sẵn ở bên đường.
Trung tâm mua sắm này vốn thuộc nhà anh, xe của Từ Nam Diệp bọn họ đã sớm quen thuộc.
Giày da sáng bóng đặt xuống đất trước, tất mỏng màu xám tro bao kín mắt cá chân, người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối, lúc xuống xe vì khom người nên áo sơ mi mặc bên trong xuất hiện vài nếp nhăn, làm hiện ra đường cong tinh tế cùng vòng eo thon khỏe.
Nơi giáp giữa áo sơ mi và quần tây của anh có một thắt lưng màu đen quấn ở eo, bản lề màu bạc che nút cài phía dưới kia.
Thật muốn cởi thắt lưng của anh ra...
Từ Nam Diệp đưa chìa khóa xe cho người phụ trách, nhẹ giọng nói “Cảm ơn” với anh ta.
Dáng vẻ ưu nhã lịch sự như vậy khiến người xem phải ngây người.
Anh đỡ mắt kính, cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía các đàn em.
Mấy người cũng không lên tiếng, giống như đang ngẩn người nhìn anh.
Từ Nam Diệp mỉm cười: “Tôi tới trễ sao?”
Thư Mạt kịp thời hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có, anh đến sớm.”
“Vậy thì tốt.” Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Đi lên đi.”
Chử Dạng không quan tâm mấy người phía trước, Từ Nam Diệp chân dài nhưng tốc độ chậm như rùa, cùng cô đi ở cuối cùng.
Trong lòng cô vẫn còn cảnh giác với Từ Nam Diệp.
Bây giờ ở đây có nhiều người như vậy, cô không thể hỏi được nên chỉ có thể nhịn xuống.
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh, cô không nhịn được muốn nhìn lén.
Người đàn ông trưởng thành tinh tế như vậy, ngay cả sợi tóc cũng quyến rũ mê người.
Trong lòng Chử Dạng tự mắng mình là đồ nông cạn.
Một bên cô tự phỉ nhổ mình, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi khó lường, bất giác cô đã đi đến bên cạnh người đàn ông đang thưởng thức nhìn cô, nụ cười trên mặt anh càng ngày càng rõ.
Chờ cô suy nghĩ xong, tay cô đã bị nắm chặt.
Mấy người Thư Mạt còn ở phía trước, lão biến thái này đã nắm lấy tay cô.
Chử Dạng tức giận, gắng sức hất tay anh ra.
Khuôn mặt luôn ôn hòa của Từ Nam Diệp cuối cùng cũng lộ ra một chút kinh ngạc, anh không nghĩ cô lại kháng cự như vậy, thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy?”
Chử Dạng liếc anh một cái, lãnh đạm nói: “Không có gì.”
Từ Nam Diệp không thấy cô có gì không ổn.
Chỉ là Chử Dạng không muốn bị nắm tay thôi, vì muốn né tránh Từ Nam Diệp cô còn cố ý chạy về phía trước hai bước bắt kịp những người khác.
Mấy người cười cười nói nói, hoàn toàn coi như không thấy anh.
Thư Mạt biết đây là người đàn ông của bạn cũng không dám tùy tiện tiến lên nói chuyện.
Tuệ Hạnh ngược lại muốn nói chuyện với đàn anh Từ một chút nhưng Trầm Ti Lam đứng bên cạnh, cô ấy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tình cảm cũng chiến thắng lòng biết ơn.
Cố Thanh Thức thà một mình cô độc đến chết cũng không muốn nói chuyện với Từ Nam Diệp.
Mặc dù là nhân vật chính của bữa cơm này nhưng Từ Nam Diệp cũng không ngờ người lạc đàn lại chính là anh.
Anh hơi nheo mắt lại, mím môi nhìn theo bóng lưng Chử Dạng, không nhanh không chậm đi theo sau cô.
Sau đó mấy người đứng chờ thang máy để lên tầng.
Chử Dạng đứng ở giữa đám người chờ thang máy, kết quả lại bị một người đàn ông ôm lấy eo, vì bất ngờ nên cô không kịp đề phòng để người kia kéo vào một góc khác của thang máy.
Cô sợ bị nhìn thấy, vì vậy giơ tay đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy?!”
Từ Nam Diệp thẳng thắn hỏi: “Em tức giận gì vậy?”
“Em không tức giận!”
Tay người đàn ông ôm eo cô không hề nhúc nhích.
Ở cửa thang máy, Thư Mạt phát hiện Chử Dạng mất tích nên giơ tay lên gọi cô: “Chử Dạng, Chử Dạng, Chử Dạng vừa rồi còn đứng cạnh tôi, mấy người có nhìn thấy cô ấy không?”
Nếu bọn họ tới lập tức sẽ phát hiện Chử Dạng đang bị Từ Nam Diệp ôm.
Tim Chử Dạng đập rộn lên, cũng không biết vì người đàn ông trước mặt này hay là vì sợ bị phát hiện.
Sức lực của cô và người đàn ông này chênh lệch quá lớn, thấy mình không thể thoát được, cô không thể không hét tên anh lên: “Từ Nam Diệp.”
Người đàn ông ôm cô hơi ngẩn người.
Chử Dạng thừa dịp chui ra, trừng mắt nhìn anh.
Kết quả lão biến thái không có chút xấu hổ nào, không những không né tránh, ngược lại còn trách cô, giọng nói như bị ủy khuất: “Lúc có việc muốn nhờ thì ngoan ngoãn, bây giờ lợi dụng xong thì lập tức đá đi.”
Cuối cùng anh còn tố cáo cô: “Đúng là lòng dạ đàn bà.”
Chử Dạng: “…”
Cô buồn bực nhìn lão biến thái…