Chử Dạng nói xong, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Khó xử nhất là Thư Mạt, cô ấy muốn lấy lại mặt mũi nên cố kéo khóe môi nhưng lại không ngừng đứt quãng.
Tống Lâm Ấu nhìn không nổi nữa, quyết định tiến lên giải vây cho cô bạn đần này: “Bình thường cô ấy nói chuyện đều không nghĩ, đàn anh anh tuyệt đối đừng cho là thật.”
Từ Nam Diệp ôn hòa mỉm cười: “Tôi còn tưởng là ngay cả tôi Dạng Dạng cũng giấu.”
“…”
“…”
Chờ bọn họ đi tới phòng bao thì thấy mấy nhân viên phục vụ đang thu dọn tàn cuộc.
Cuối cùng Thư Mạt cũng tin lời của Chử Dạng, cô ấy thực sự không khoa trương, bốn mười bốn năm kg, bụng một vòng thịt, xem ra đã ăn tất cả.
Chử Dạng vẫn đứng ở bên cạnh tiêu thực, ngay cả lời giới thiệu cũng qua loa lấy lệ.
Cô chỉ vào cô bạn ngu ngốc của mình trước.
“Thư Mạt.”
Sau đó là người có vẻ mặt kích động nhất, giống như có ngàn vạn lời muốn nói.
“Tống Lâm Ấu.”
Cuối cùng là người có sắc mặt trông kém nhất so với hai người bạn cùng phòng.
“Trần Tiểu.”
Hai người trước Từ Nam Diệp không nhận ra, Chử Dạng giới thiệu cho anh, anh lễ phép gật đầu nói một câu: “Xin chào”, khi nhìn về phía Trần Tiểu, ánh mắt anh hơi dừng một chút.
Trần Tiểu chỉ lo chứng minh với người khác Chử Dạng dựa vào cái thai, mà chỉ số thông minh rơi mất, cô ta quên rằng đã từng gặp mặt Từ Nam Diệp ở hội sở.
Khi đó thân phận của cô ta là bạn của Sùng Chính Nhã, nhưng bạn này chỉ cái gì, mọi người đều hiểu có điều không quá thuyết phục.
Cô ta hơi không dám nhìn Từ Nam Diệp nhưng vẫn không nhịn được giương mắt khẽ liếc anh.
Có lẽ là chán ghét, có lẽ là trêu đùa, hoặc có lẽ sẽ vạch trần thân phận của cô tra trước mặt mọi người.
Nhưng vượt qua suy đoán của cô ta, nhưng tâm trạng này đều không có.
Anh chỉ nhìn cô ta một cái, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Sắc mặt người đàn ông rất nhạt, đôi lúc tỏ ra có chút lạnh nhạt, mà cảm giác anh đối với cô ta chính là lạnh lùng.
Không thèm để ý.
“Xin chào.”
Nếu như cô ta không phải bạn cùng phòng của Chử Dạng, có lẽ ngay cả lời khách sáo như này cũng không nghe được.
Dù anh có chán ghét với cô ta những cũng không khiến Trần Tiểu phải khó xử, ít nhất có thể thấy trong đầu anh có ấn tượng về cô ta, nhưng bây giờ cô ta giống như người xa lạ ngồi ở đây, vô cùng lúng túng.
Trần Tiểu nhỏ giọng đáp: “Xin chào đàn anh.”
Bàn tay dưới bàn mạnh mẽ siết chặt quần jean, chất liệu thô cứng của vải cũng bị cô ta làm nhăn lại.
Thư Mạt vốn muốn tố cáo trực tiếp cho Chử Dạng nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Trần Tiểu lại bỏ ý định này.
Suy nghĩ của người phụ nữ ghen tức thì lời độc ác gì cũng có thể nói ra, đây là lần đầu tiên đàn anh mời khách, Thư Mạt không muốn phá hư bầu không khí, định chờ cơm nước xong xuôi sẽ tìm một chỗ riêng tư để nói cho Chử Dạng.
Thức ăn còn chưa mang lên, trên bà chỉ có trà uống, cũng vừa vặn có thể dùng để tán gẫu.
Quan hệ bạn cùng phòng tốt, thì ai có bạn trai mới khách ăn cơm cũng giống như “Đến gặp ba mẹ”, vì vậy bạn cùng phòng sẽ chịu trách nhiệm khảo sát đối với bạn trai.
Vốn các cô ấy định như vậy.
Nhưng người bạn trai này lại là Từ Nam Diệp, ai dám khảo sát thật chứ.
Những lý lịch nhà trường có thể công khai về anh đã sớm đăng, còn lại đều là cơ mật, ngay cả trường học cũng không có can đảm công khai thì các cô nào dám hỏi.
Nói về phương diện gia đình thì càng không cần hỏi, lớn lên khỏe mạn, là con em thế gia, chính là loại thông tin trên đơn xin vào Đảng cũng phải viết rõ ràng, tuyệt đối là gia đình gia giáo.
Nói về nhân phẩm đạo đức, đàn anh Từ học song song hai học vị, các cô đi thi triết học còn phải chép bài, cái này lại càng không có tư cách hỏi.
Mấy người Thư Mạt dần phát hiện người đàn ông trước mặt này, các cô không có gì để hỏi cả.
Người ngồi trước mặt giống như một vị Phật, các cô ấy chỉ có thể cúng lễ sùng bái, làm gì có thể hỏi được.
Cũng thật lạ, năm ngoái khi đàn anh Từ về trường khai giảng, đến khi được tự do hỏi, các cô có giơ tay cao cũng không được gọi, thậm chí đến giảng đường nghe, các cô cũng không có cơ hội trò chuyện với đàn anh Từ.
Bây giờ đàn anh Từ ngồi trước mặt, các cô lại không nói lên lời.
Cuối cùng vẫn là Tống Lâm Ấu gan lớn, lại đang tò mò, nên mở miệng nói trước:
“Đàn anh, anh và Chử Dạng quen biết từ khi nào?”
Đối với vấn đề này Chử Dạng biết gì nói nấy, thay anh trả lời trước: “Năm ngoái ở giảng đường, đó là lần đầu tiên gặp mặt.”
Tống Lâm Ấu có chút sững sờ: “Không phải khi đó cậu và chúng tớ cùng ngồi đằng sau sao, làm sao lại được anh Từ để ý?”
Chử Dạng cũng không biết, thực tế đến bây giờ cô cũng không biết tại sao Từ Nam Diệp biết cô.
Có câu thấy sắc nảy lòng tham, đối với người khác Chử Dạng có thể tin nhưng đổi thành Từ Nam Diệp làm thế nào cô cũng không tưởng tượng nổi.
Từ Nam Diệp không giống người thấy sắc không nhịn được.
Nhưng cô lại không nghĩ ra lý do khác khiến Từ Nam Diệp vừa ý cô.
Lúc Tống Lâm Ấu nhắc đến chuyện này, Thư Mạt cũng nổi lên nghi ngờ.
“Đúng vậy, tớ nhớ hôm đó cậu cũng không trang điểm lộng lẫy, còn mấy cô em học viện ngoại ngữ kia ai ai cũng ăn mặc như tiên nữ.”
Mấy người các cô vốn là lén tiến vào tọa đàm, Chử Dạng là hoa khôi học viện kế bên, nếu để người khác thấy còn sẽ tưởng rằng học viện kế bên không có mấy đàn ông độc thân vừa mắt, nên hôm nay hoa khôi của bên kia cũng bỏ học viện chạy sang học viện ngoại ngữ tranh đàn anh.
Vì vậy ngày đó Thư Mạt cố ý dặn dò Chử Dạng ăn mặc khiêm tốn chút, chớ làm người khác chú ý.
Vì vậy lúc ấy Chử Dạng mặc đồ thể thao, còn đeo khẩu trang, vô cùng khiêm tốn.
Chử Dạng cũng không nghĩ ra, chỉ có thể tự khen: “Có thể tớ rất xinh đẹp, cho dù có mặc đồ xấu cũng không che được dung nhan tuyệt thế của tớ.”
Thư Mạt và Tống Lâm Ấu lười để ý cô, mang ánh mắt mong đợi nhìn Từ Nam Diệp, chờ câu trả lời của anh.
Từ Nam Diệp cười híp mắt: “Là như vậy.”
“…”
Giống như bị nhét thức ăn cho chó, không thể chống đỡ nổi.
Thư Mạt nghĩ tới mấy tình tiết trên ti vi.
Có nhân vật nữ chính ăn mặc càng xấu xí càng hấp dẫn nam chính chú ý, có thể lúc ấy Chử Dạng gà lạc bầy hạc nên khiến cho đàn anh Từ chú ý.
Nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy suy luận của mình thật hoàn hảo.
Lúc ấy Chử Dạng ăn mặc thật sự rất bình thường, vì không khiến mọi người chú ý nên khi được tự do hỏi, các bạn cùng phòng của cô thi nhau giơ tay, duy nghỉ có cô là yên tĩnh ngồi tại chỗ.
Chuyên ngành của cô cũng không phải là tiếng Anh nên nếu bị gọi tên cũng không biết trả lời như thế nào.
Đang thưởng thức vẻ đẹp trời ban của đàn anh Từ, mục đích Chử Dạng đến đây hôm nay cũng đạt được, vì vậy cô chuyên tâm vùi đầu chơi điện thoại.
Trong giảng đường tất cả mọi người đều tập trung trên người Từ Nam Diệp ở trên bục giảng.
Dưới khán đài người giơ tay rất nhiều, còn thay nhau vang lên câu: “Đàn anh nhìn em”, khiến thầy kỷ luật bên cạnh không thể không ra mặt.
“Tất cả bình tĩnh lại, ai cũng được hỏi, đàn anh thấy ai thì sẽ chọn người đó.”
Thầy quay đầu nhìn về phía Từ Nam Diệp: “Nghĩ xong chọn ai rồi sao?”
Từ Nam Diệp cầm microphone lên, anh mím môi cười, âm thanh dịu dàng từ microphone truyền ra:
“Không có, hình như vị bạn học kia không có hứng thú với phần này.”
Người dưới đài lập tức nhìn khắp nơi, là ai không biết điều như vậy.
Chỉ tiếc phòng học lớn có mấy trăm người, Chử Dạng ngồi ở hàng sau, toàn bộ người cũng sắp vùi vào trong bàn, trong đầu chỉ có mấy ngữ điệu thổ bỉ này “Pháp sư ra đường giữa hỗ trợ”, “Cậu đánh người hay đi ngắm cảnh hả”. Vậy nên căn bản cô không cảm thấy câu kia là đang nói mình.
Dĩ nhiên bạn cùng phòng của cô cũng không cảm thấy.
Sau khi hết giờ, Chử Dạng còn chưa chơi xong ván này, chờ cô cất điện thoại đi trong phòng đã sớm không còn mấy người, bạn cùng phòng nhắn tin nói có quá nhiều người nên các cô ấy chờ cô ở cửa phòng học.
Chử Dạng vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Vừa mới đi ra cửa phòng học, mấy thấy đang nói chuyện cùng với Từ Nam Diệp.
Có một thầy nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền cười, quay đầu trêu chọc Từ Nam Diệp: “Cậu đúng là rất nổi tiếng, đàn em đang mang bệnh cũng tới nghe cậu giảng bài.”
Chử Dạng trừng mắt nhìn.
Cô mặc hơi kín đáo, lại còn đeo khẩu trang, đầu tóc cũng hơi lộn xộn.
Vì đồng đội ngu ngốc, cô lại không thể chửi trong giờ, vì vậy chỉ có thể đánh chữ để biểu hiện tâm trạng. Chử Dạng nín nhịn đến khó chịu, ánh mắt ngập nước.
Qủa thật hơi giống bệnh nhân.
Từ Nam Diệp nhìn cô, dịu dàng nói: “Cảm ơn em đã đến.”
Chử Dạng đỏ mặt, vụng về lắc đầu, điện thoại trong túi không ngừng rung lên, bàn cùng phòng hẳn đang nóng lòng chờ cô.
Cô che túi, xoay người rời đi.
Người con gái cao gầy mảnh khảnh như một làn khói rời khỏi nhà ngoại ngữ.
Từ Nam Diệp nhìn theo bóng lưng biến mất ở trước mắt, nụ cười trên miệng vẫn chưa thu lại.
Vừa mới bắt đầu, khi anh vừa mới lên đâì, ánh mắt tùy ý quét qua mấy trăm đàn em dưới đài.
Nhưng không phải vì cô ăn mặc quá khiêm tốn mà khiến anh chú ý.
Cho dù cô ăn mặc như thế nào, Từ Nam Diệp nhìn một cái là có thể thấy cô.
Dù có hàng trăm người ở trước mặt nhưng anh luôn có thể tìm thấy cô trong nháy mắt.
Vì “thích” nên anh có siêu năng lực này.
Từ Nam Diệp suy nghĩ một chút, lấy điện thoại đang rung trong túi áo khoác.
Anh cầm điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại, nụ cười lập tức thu lại.
Mấy giây sau, Từ Nam Diệp đứng dậy nói muốn ra ngoài nhận điện thoại.
Thư Mạt và Tống Lâm Ấu vui vẻ nói: “Anh mau đi đi, đừng để chậm trễ công việc.”
Hai người bạn cùng phòng của Chử Dạng cũng thật thú vị.
“Có hơi đói bụng, gọi một chút đồ ăn trước nhé.”
Thư Mạt và Tống Lâm Ấu mạnh mẽ gật đầu.
Người đàn ông duy nhất trong phòng đã ra ngoài, các cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lâm Ấu âm thầm rơi lệ: “Ô ô ô, không nghĩ tới khi còn sống tớ lại có thể ăn cơm cùng đàn anh Từ, chuyện này so với ăn cơm cùng đám người của hội học sinh có mặt mũ hơn nhiều, tớ có thể kể cả đời.”
Bởi vì trước kia Thư Mạt và đàn anh Từ cùng ngồi ăn một bàn rồi nên so với Tống Lâm Ấu cô ấy bình tĩnh hơn nhiều.
“Kích động như vậy, có muốn chụp tấm hình làm kỷ niệm không?”
Tống Lâm Ấu lắc đầu: “Không được, bây giờ chủ trương mới đề ra các quan phải tránh xa hoa, nếu người khác thấy được, sẽ gây phiền toái cho đàn anh.”
Thư Mạt cảm thấy cô ấy quá nhạy cảm: “Anh Từ là quan ngoại gia, ăn một bữa cơm cũng không nghiêm như vậy chứ.”
Tống Lâm Ấu đã trà trộn vào hội học sinh ba năm, mọi người đều nói hội học sinh chính là một xã hội nhỏ. Mỗi ngày cô ấy cùng giao thiệp cùng với thầy đoàn ủy và thành viên cán bộ, tự nhiên cũng hiểu hơn người khác nhiều.
“Vậy nếu như ngày nào đó đàn anh chuyển ngành chính thì sao?”
Thư Mạt chớp mắt mấy cái, nghĩ kĩ cũng thấy đúng: “Cũng phải.”
Sau đó hai người đồng thời nhìn về phía Chử Dạng.
Chử Dạng cảm thấy không được tự nhiên: “Sao vậy?”
Thư Mạt sơ cằm nhìn chằm chằm cô rồi tự lẩm bẩm: “Sau này đàn anh Từ được thăng chức, không phải cậu sẽ trở thành mợ chủ sao?”
Mà trên thực tế, cấp dưới của Từ Nam Diệp, ví dụ như thư ký Vương vẫn luôn gọi cô là mợ chủ.
Điều này Chử Dạng không thể nói, cũng không có cách nào nói.
Cô đang muốn nói vài ba lời lấp liếm cho qua, thì đã thấy Thư Mạt và Tống Lâm Ấu kích động xông đến trước mặt cô:
“Mau mau mau, ký tên cho tớ, sau này nhất định có thể bán không ít tiền.”
“…”
Bên này ba người nhân lúc Từ Nam Diệp ra ngoài gọi điện thoại nháo nhào lên, bên kia Trần Tiểu lạnh lùng nhìn các cô mấy lần rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Từ Nam Diệp đang gọi điện thoại trước cửa phòng.
Anh tùy ý tựa trên cột đá, hai chân bắt chéo, mũi giày da đen bóng chạm đất, một tay đút túi quần, tư thế thoải mái, ưu nhã.
Giọng điệu của người bên kia điện thoại có chút hưng phấn: “Ban đầu giám đốc muốn mời cậu qua, cũng không biết tại sao đối phương sống chết không muốn thả người. Bây giờ thì tốt rồi, đối phương cũng nguyện ý đến.”
Từ Nam Diệp rũ mắt, giọng điệu lãnh đạm: “Tôi còn nghĩ phải còn không ít thủ tục, không ngờ văn kiện lại phê duyệt nhanh như vậy.”
Giọng điều người đàn ông kia tùy ý: “Làm việc đều phải nhìn mặt mũi, công việc này không phải chỉ là mất mấy giây đóng dấu thôi sao? Tuần sau sẽ có một buổi họp bảo, giám độc mong cậu ngày mai sẽ tới.”
“Phiền cậu rồi.”
“Không phiền không phiền, tôi cũng chỉ có gì nói đó, đúng lúc lại lập được công trước mặt lão đại. Hai ngày tới cậu rảnh thì tới thăm mấy vị kia đi ha ha.”
Đầu bên kia điện thoại cười nói.
Từ Nam Diệp cũng mỉm cười, hàn huyên được mấy câu rồi cúp máy.
“Đàn anh Từ.”
Từ Nam Diệp nhướng mày, trên tay còn cầm điện thoại di động, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Khi ánh mắt anh ở trên người Trần Tiểu, trái tim cô ta lại không nhịn được mà đập nhiều thêm mấy cái.
Trần Tiểu cũng chỉ dám dừng trước mắt anh mấy bước, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách xa.
Cô ta ngước mắt nhìn, trong mắt là sự vội vàng, giọng điều mềm mại vang lên: “Cảm ơn anh đã không vạch trần em trước mặt mọi người.”
Từ Nam Diệp cau mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần.”
Một tiếng lãnh đạm này của anh chẳng những không khiến Trần Tiểu không còn nhiệt tình, ngược lại còn khiến trái tim cô ta càng đập nhanh, trong đầu cũng bắt đầu tưởng tượng các câu chyện có thể xảy ra.
Đàn anh còn nhớ cô ta nhưng vì thương tiếc cho nên đã che giấu giúp cô ta.
Nhưng thực tế trong trí nhớ của anh cô ta không có chút cảm giác tồn tại nào cả.
“Đàn anh, em cũng không muốn làm người tình” Trần Tiểu cắn môi, trong mắt bắt đầu xuất hiện nước mắt trông cô ta thêm điềm đạm đáng yêu hơn: “Là Sùng Chính Nhã ép em.”
Từ Nam Diệp nhướng mày, rồi đột nhiên cười.
Khóe môi anh nhếch lên, trong mắt không có gì thay đổi, hiển nhiên là không có hứng thú với chuyện của cô ta.
Trần Tiểu bước lên gần anh mấy bước, cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng, cô ta đến gần mấy bước, anh càng quả quyết lùi về phía sau mấy bước.
“…” Trần Tiểu cắn môi, giọng điệu vô cùng đáng thương: “Đàn anh, anh chê em bẩn sao?”
Từ Nam Diệp câu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
“Em biết em làm kẻ thứ ba, anh sẽ xem thường em, vậy tại sao khi nãy anh lại giúp em che giấu chuyện ở hội sở?” Trần Tiểu trừng mắt nhìn, nước mắt rơi như mưa: “Anh quan tâm em.”
Trong mắt Từ Nam Diện hiện ra không rõ cảm xúc gì.
Trần Tiểu đắm chìm trong vở kịch bi thương của mình, khóc vô cùng đáng thương.
Cô ta nhắm mắt, cắn răng, nước mắt rơi lã cha: “Em vốn chỉ định đi làm, là anh ta nhìn trúng em. Sau đó điều tra gia đình em, lấy chuyện này uy hiếp em, ép em làm người tình của anh ta. Em không đồng ý, anh ta lập tức cưỡng gian em, em không có cách nào khác mới đi theo anh ta.”
Cuối cùng Từ Nam Diệp cũng dũng giọng nói dễ nghe của anh nói với cô ta.
“Cô đợi một chút.”
Trần Tiểu nghe lời dừng lại những lời còn muốn nói.
Từ Nam Diệp cầm đện thoại, ngón tay thon dài lướt trên màn hình mấy cái. Sau đó anh ngẩng đầu cưới với cô ta: “Vừa rồ cô nói cái gì có thể lặp lại lần nữa không?”
Trần Tiểu gật đầu, rồi lại tự cầm kịch bản nữ chính giọng điệu đáng thương kể lại một lần.
Từ Nam Diệp đứng thẳng người đi về phía cô ta.
Trần Tiểu nhắm mắt, chờ anh đến ôm một cái an ủi.
Dù sao ôm cũng không đợi được, cô ta ngay cả chạm vào mép áo của Từ Nam Diệp cũng không thể.
Bên tai vang lên một giọng đàn ông quen thuộc, anh ta cắn răng nghiến lợi hỏi cô ta: “Tôi cưỡng gian cô? Mặt cô lớn như vậy từ bao giờ chứ?”
Cô ta vội vàng mở mắt, nhìn thấy điện thoại Từ Nam Diệp cầm tới.
Trên màn hình điện thoại hiên lên một dãy số.
Không có tên chú thích, chỉ là một dãy số nhưng Trần Tiểu đã sớm thuộc lòng nó.
Trong phút chốc, mặt Trần Tiểu xám như tro tàn.
Cô nói kim chủ của mình thành tội phạm cưỡng gian, bây giờ kim chủ của cô ta vô cùng tức giận.