Chương 30: Ý đồ cô lập ngươi
Đám bạn bè nghe xong liền hiểu ra, cười khúc khích trêu chọc Lục Đình.
"Ngươi quen biết Bùi tổng khi nào vậy?"
"Bùi tổng đẹp trai như vậy, có phải muốn cùng ngươi thông gia không? Chứ bình thường nhiều người thế này cũng không mời được hắn đâu, đằng này lại tới tham gia lễ trưởng thành của ngươi."
"Lễ trưởng thành cơ đấy, khoảnh khắc đặc biệt như vậy."
"Lệ gia cũng tới, Đình Đình ngươi oai phong thật lớn."
Mấy người tuổi trẻ thích đùa giỡn, kỳ thật cũng không thật sự cho rằng Bùi tổng và Lục Đình có gì đó, nhưng nếu đã đến tham gia lễ trưởng thành của nàng, khẳng định cũng là quen biết rồi chứ?
Lục Đình thấy Bùi Nghiêu và vợ chồng Lệ gia tới, nàng cũng thấy thực sự khó hiểu.
Đến khi nghe được những lời ngưỡng mộ xung quanh, nàng vốn định mở miệng phủi sạch quan hệ, bèn nhàn nhạt nở nụ cười: "Ta cũng không rõ lắm, bất quá ba ta có hợp tác với tập đoàn Thịnh Kiều, lần trước ta đến tập đoàn Thịnh Kiều đón ba về nhà thì hình như đã gặp Bùi tổng một lần, không ngờ còn có thể gặp lại."
Đám bạn bè nghe xong, tự động não bổ thành, Bùi Nghiêu vừa gặp đã yêu Lục Đình, có ý với Lục Đình, lần này mới đến tham gia lễ trưởng thành.
Vốn dĩ chỉ là nói đùa, giờ các nàng đều có chút không chắc chắn.
Đây chính là Bùi tổng đó, vậy mà lại để mắt tới Lục Đình sao?
Đây là vận may từ trên trời rơi xuống gì vậy?
Lục Tuyết vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, người ta động lòng cũng là tự nhiên thôi, đây quả thực là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết mới có, thật là lãng mạn."
Lục Đình gượng gạo cười, "Không khoa trương vậy đâu, ta với Bùi tổng cũng không thân lắm."
"Cứ tiếp xúc nhiều một chút là thân thôi."
"Nếu như hắn thật sự vì ngươi mà tới, ngươi phải nắm chắc cơ hội đó."
"Đúng thế, không thể để vị tỷ tỷ kia của ngươi nhanh chân đến trước."
"Nói đến, tỷ tỷ ngươi có hay không bắt nạt ngươi?"
"Đúng đó, sao không thấy cô ta đâu? Nghe nói trước kia cô ta sống ở nông thôn là thật sao?"
Không biết bằng cách nào, chủ đề lại chuyển sang Kiều Uẩn, hơn nữa mấy người này có vẻ coi thường xuất thân thôn quê của Kiều Uẩn.
Lục Đình ngăn các nàng lại: "Tỷ ta không phải người như vậy, các ngươi đừng nói về tỷ ấy như thế, thật ra tỷ ta tốt lắm, lúc mới về còn mang quà cho ta, tuy chỉ là cái vòng tay hai đồng mua ở ven đường, nhưng việc tỷ ấy tặng quà cho ta đủ để chứng minh tỷ ấy chấp nhận ta rồi."
Lục Tuyết ngập ngừng nói: "Sao tao lại cảm thấy cô ta đang sỉ nhục mày thế, dù có nghèo đến đâu cũng không đến mức mua đồ hai đồng tặng mày chứ."
"Hả?" Trong mắt Lục Đình hiện lên vẻ kinh ngạc, quả quyết phủ nhận: "Không thể nào! Tuy tỷ ấy không hay nói chuyện với ta, nhưng ta không tin tỷ ấy cố ý."
"Là cố ý không để ý tới mày đấy? Mày cũng lương thiện quá rồi, bị nhằm vào rõ ràng như vậy mà còn không nhận ra?"
Có người không đành lòng thấy Lục Đình bị bắt nạt mà không biết, bèn lên tiếng nhắc nhở nàng.
Lục Đình giả bộ tức giận nói: "Đừng nói nữa, nói nữa là ta giận đó."
Đám thiếu gia, tiểu thư được nuông chiều từ bé lộ vẻ khó nói hết trên mặt, Lục Đình quá lương thiện, quá dễ bị lừa.
Đồng thời trong lòng dán nhãn cho Kiều Uẩn: từ nông thôn tới, không có phẩm vị, quê mùa lại tục tằn, còn thích giở trò, lén lút bắt nạt Lục Đình.
Vốn dĩ nể mặt Lục gia, bọn họ cũng muốn kết giao với Kiều Uẩn, giờ thì hoàn toàn từ bỏ ý định đó.
Loại dế nhũi đó, không xứng với bọn họ.
Lệ Miểu muốn lên lầu trên, phải đi qua đám thiếu gia tiểu thư này, nghe thấy các nàng đang thương hại Lục Đình, không nhịn được trợn mắt.
Một lũ ngu ngốc.
Trước kia cô ta đã tận mắt thấy Lục Đình ngoài mặt một đằng sau lưng một nẻo, từ đó biết Lục Đình không hề đơn giản.
Lệ Miểu hấp tấp lên lầu chuẩn bị mách Kiều Uẩn, có người đang ly gián, ý đồ cô lập ngươi kìa.
Cô ta còn chưa tìm được phòng của Kiều Uẩn.
Thì đã nghe thấy tiếng "răng rắc" cửa phòng Kiều Uẩn mở ra.
"Kiều Uẩn, có người nói xấu ngươi."
Lệ Miểu nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn lên, một giây sau: "Ối mẹ ơi!"