Chương 54: Đồng giá trao đổi, thanh toán xong
Bùi Nghiêu yếu ớt nói: "Lão bản, ngươi hiện tại là định lạm dụng chức quyền sao?"
Kiều Uẩn đặc biệt nghiêm túc uốn nắn: "Không phải định, là vốn dĩ đã muốn lạm dụng chức quyền rồi."
Bùi Nghiêu: ". . ."
Hắn không thể phản bác được.
Đánh công nhân Bùi Nghiêu hèn mọn nói: "Hảo bá, ngươi là lão bản, ngươi định đoạt, hơn nữa năng lực của Lục gia xác thực cũng không kém, cũng không tính là đi cửa sau."
"Ừm." Kiều Uẩn khẽ gật đầu.
"Sao ngươi đột nhiên lại muốn cấp Lục gia mở cửa sau vậy? Trước kia ngươi đâu có hỏi đến những việc này."
Nào chỉ là không hỏi, căn bản là quên mất mình còn có một tập đoàn, cả ngày chỉ biết nghiên cứu mấy thứ vật cổ quái hiếm lạ.
Kiều Uẩn cũng không giấu hắn, thành thật nói: "Bọn họ đưa tiền cho ta, ta đưa cho bọn họ thứ họ muốn, đồng giá trao đổi, thanh toán xong."
Gia gia nói, không được nhận đồ của người khác mà không trả.
Bùi Nghiêu trầm mặc một hồi ở đầu dây bên kia, mới mở miệng: ". . . Ta có một câu, không biết có nên nói hay không, đương nhiên ngươi chắc chắn không cho ta nói, nhưng ta vẫn cứ nói, bọn họ đưa cho ngươi bao nhiêu tiền?"
"Lần trước hai mươi vạn, lần này năm vạn." Kiều Uẩn nhớ rất rõ ràng.
"Lão bản, ta vẫn là câu nói đó, ta có một câu. . ."
"Ngậm miệng." Kiều Uẩn ghét bỏ hắn ồn ào.
"Được thôi, ta nói thẳng, ngươi có biết cái hạng mục này trị giá bao nhiêu tiền không? Ước tính cũng phải mười ức tả hữu."
"Hơi ít." Kiều Uẩn không có khái niệm về tiền, nhưng mỗi lần nàng khai phá một nghiên cứu, đầu tư đều là mấy chục ức, thậm chí cả trăm ức, nhưng hồi báo lại gấp bội.
Bùi Nghiêu ngẫm lại cũng thấy mình làm quá, không quan trọng nói lại: "Haizz, cũng đúng, xác thực là ít."
"Hôm nay sẽ làm xong."
Kiều Uẩn nói xong liền cúp điện thoại.
". . ."
Bùi Nghiêu thở dài.
Xem ra, năng lực chịu đựng trong lòng hắn đã được Kiều Uẩn rèn luyện rồi nha.
Trước kia sao không biết, Kiều Uẩn ra tay hào phóng như vậy, hạng mục mười ức mà nói tặng là tặng luôn.
Lão bản đã hào phóng như vậy, hắn, thân là tiểu đệ, đương nhiên phải đi theo hầu rồi.
Bùi Nghiêu gọi một cú điện thoại, tổng giám đốc Đằng Huy nghe máy mà ngơ ngác.
Kỳ thật thực lực của Lục gia và một nhà khác cũng ngang nhau, chỉ là nhà kia trước đây từng hợp tác với Đằng Huy, nên mới cân nhắc công ty đó.
Hiện tại tổng giám đốc đã tự mình lên tiếng, vậy thì không được cũng phải được thôi.
Tổng giám đốc thầm oán Lục Duệ trong lòng, có quan hệ thì nói sớm đi, cứ phải đợi đến khi nhà kia đã âm thầm chúc mừng rồi mới đột ngột lật bàn, dựng lên một màn đánh mặt ngược gió thế này.
Đúng là chẳng khác nào motip sảng văn trên mạng.
. . .
Đêm xuống.
Tô Miên tắm rửa xong bước ra, thấy Lục phụ đang cầm máy tính bảng, xem các điểm du lịch.
Nàng hiếu kỳ hỏi: "Sao đột nhiên lại có hứng thú thế? Thiết ngưu khai khiếu à? Muốn dẫn em đi lãng mạn à?"
Lục Duệ đặt máy tính bảng xuống, giọng có chút tiếc nuối: "Anh chỉ là xem gần đây có chỗ nào thích hợp cho con gái đi chơi, định nhân lúc chưa khai giảng cả nhà mình đi dạo. Con gái lớn vậy rồi, chúng ta còn chưa cùng nhau đi chơi lần nào."
"Kiều Kiều chắc không muốn đi đâu."
Tô Miên ngồi xuống mép giường, khẽ thở dài, tự trách: "Đều tại em không tốt, nếu không phải tại em, Kiều Kiều cũng đã không bị lạc mất, nếu như chúng ta tìm được Kiều Kiều sớm hơn, con bé bây giờ đã không có tính cách như vậy."
Dừng một chút, nàng lại nói thêm: "Đương nhiên bây giờ Kiều Kiều cũng rất đáng yêu, rất ngoan, nhưng em vẫn muốn con bé sống động hơn một chút."
Vì Kiều Uẩn, lòng nàng thật tan nát.
Lục Duệ nắm chặt tay nàng, trấn an: "Chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, Kiều Kiều trở về là tốt rồi."
"Đúng vậy, trở về là tốt rồi, nhưng mà Kiều Kiều. . ."
Tô Miên rất buồn, nàng không biết phải nói thế nào, là một người mẹ, nàng vẫn có thể cảm nhận được, Kiều Kiều đôi khi ở cùng họ, quá xa cách lễ phép, một chút cũng không thân mật.
Lục Duệ còn đang muốn an ủi nàng thì điện thoại vang lên.