Chương 09: Nàng chỉ đáng giá hai đồng?
Kiều Uẩn đem bức danh họa đưa tới trước mặt Lục phụ, mở lời cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, "Ba, đây là quà của ba."
"Ôi chao, tốt tốt."
Lục phụ vội vàng đón lấy, có vết xe đổ của Tô Miên, ông cho rằng Kiều Uẩn tặng chắc là loại tranh mua ở mấy cửa hàng nhỏ.
Thế nhưng, khi ông mở ra xem thử, sự kinh ngạc trong mắt không hề che giấu.
Thật bất ngờ, đó lại là tranh của đại sư Kiều An, một danh gia đương đại! Nếu đem đấu giá, giá trị ít nhất cũng phải hàng chục triệu.
Kiều Uẩn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Ba có thích không ạ?"
Lục phụ không chút do dự đáp lời: "Thích chứ."
Khóe miệng Kiều Uẩn hơi cong lên.
Lục phụ thầm thở dài trong lòng, chắc con bé phải tốn không ít công sức mới tìm được món đồ giả thế này, dù sao đây cũng là lần đầu con gái tặng quà, ông không thể nói ra sự thật được.
Kiều Uẩn cầm một chiếc hộp quà nhỏ trên tay, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Tri.
Lục Cảnh Tri theo bản năng ưỡn người, ánh mắt mang theo chút ý cười.
Kiều Uẩn đưa hộp quà tới, "Đây là quà của ngài."
Lục Cảnh Tri không nhận ngay, ngược lại có chút mong đợi nhìn Kiều Uẩn.
Kiều Uẩn không nói gì, đôi mắt đen láy như mực, không hề chớp mắt nhìn anh.
Ý cười trong mắt Lục Cảnh Tri giảm đi, không đợi được Kiều Uẩn gọi một tiếng "đại ca", trong lòng anh có chút hụt hẫng.
Anh nhận lấy món quà, chiếc hộp rất tinh xảo, nhưng khi anh mở hộp ra và nhìn thấy món đồ bên trong, nụ cười liền cứng đờ trên mặt.
Dù sớm đã đoán rằng đó không phải món quà gì quá quý giá, nhưng anh vạn vạn không ngờ tới lại là một chiếc đồng hồ điện tử.
Đồng hồ điện tử thì cũng được đi, nhưng tại sao lại là loại dành cho trẻ con chứ?
Tô Miên nhìn thấy món quà của Lục Cảnh Tri, trong lòng càng thêm khẳng định rằng Kiều Uẩn trước kia sống rất khổ sở, những món quà này chắc cũng phải tốn của con bé không ít tiền, nhìn kìa, đến tiền mua đồng hồ đeo tay cũng không đủ, bà phải tìm cơ hội nhét cho Kiều Kiều ít tiền mới được.
Lục Cảnh Tri ngẩn người mất một lúc lâu.
"Anh không thích sao?" Đôi mắt sáng trong của Kiều Uẩn nhìn anh.
Hô hấp của Lục Cảnh Tri hơi ngưng trệ, đột nhiên anh có chút không biết phải nói thế nào.
Ánh mắt Kiều Uẩn khẽ liếc, tầm mắt đảo qua cổ tay Lục Cảnh Tri, rồi cụp mắt xuống: "A, mua bé quá rồi."
"Không bé!" Tô Miên nháy mắt với con trai cả, "Không bé chút nào đâu, dạo này anh con bị phù, đợi hết sưng là đeo vừa ngay thôi."
Lục Cảnh Tri: "..."
Thấy mẹ đã cuống lên rồi, anh chậm rãi mở miệng: "Cảm ơn em gái đã tặng quà, đại ca rất thích."
Kiều Uẩn ngước mắt lên, có chút lạnh nhạt dời tầm mắt đi.
Lục Cảnh Tri nhìn đôi mắt xinh đẹp của Kiều Uẩn, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười, sự bất mãn với cô em gái này cũng vơi đi vài phần.
Tuy rằng cô em gái ruột này phẩm tính không được tốt cho lắm, nhưng dáng vẻ an tĩnh của cô, quả thực khiến người ta thấy thương.
Đến khi Kiều Uẩn dời ánh mắt sang Lục Đình, dù bản thân cô một chút cũng không mong chờ, thậm chí còn không muốn, nhưng anh vẫn tha thiết nhìn cô, cứ như đã không thể chờ đợi thêm được nữa.
Biểu tình Kiều Uẩn lạnh nhạt, duỗi tay ra, mở lòng bàn tay, "Cái vòng tay này tặng cho anh."
"..."
Lục Đình nhìn chiếc vòng được bện từ ba sợi dây màu, loại có thể mua được ở mấy quán ven đường, biểu tình có thể nói là quỷ dị.
Tuy rằng món quà của Lục Cảnh Tri cũng thật không lọt nổi vào mắt, nhưng ít ra còn có hộp quà để đựng, còn đến lượt anh thì trực tiếp đưa ra tay không thế này?
Hơn nữa thứ trang trí duy nhất của chiếc vòng lại là một cái lục lạc, cứ khẽ động là lại kêu leng keng không ngừng, chỉ sợ không thu hút sự chú ý của người khác.
Thấy cha mẹ dùng ánh mắt thúc giục mình, Lục Đình nhàn nhạt cười, "Vòng tay đẹp thật."
"Anh thích là được."
Lục Đình nghẹn lời, ai mà thích chứ!
Thứ đồ chơi rẻ tiền này ai mà thích!
Kiều Uẩn không chút cảm xúc đánh giá Lục Đình, "Tôi chọn mấy tiếng đồng hồ ở bên đường đó, một chiếc có hai đồng, vừa rẻ vừa đẹp, rất hợp với anh."
Lục Đình: "..."
Ý gì đây?
Nàng chỉ đáng giá có hai đồng thôi sao?
Một món đồ hai đồng, mà cô phải mất mấy tiếng đồng hồ để chọn?
.