Chương 52: Chơi Lớn Một Phen
Trần Hoài An khựng bước chân.
Trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng thì chuyện này cũng xảy đến.
Ẩn tàng Boss! Một chi tiết "cẩu huyết" thường thấy trong tiểu thuyết tu tiên, thậm chí còn bị coi là điểm trừ nếu xuất hiện trong truyện – tông môn lão tổ!
Đánh đàn em, đàn anh xuất hiện, đánh đàn anh, sư phụ hồi sinh.
Thiên hạ vô địch, trên trời rơi xuống địch, vòng lặp vô tận, chẳng thiếu thứ gì.
Nếu là người chơi khác, lúc này có lẽ chỉ còn nước bỏ chạy hoặc chấp nhận cốt truyện "giết".
Nhưng Trần Tiên Tôn hắn thì khác!
Hắn, có tiền!
"Ngươi, cũng là lão quái vật ẩn mình trong Thanh Vân tông sao? Ha ha!"
Trần Hoài An chỉ hơi nghiêng đầu, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sắc bén vẫn rực cháy.
Lời vừa thốt ra, cả trường kinh hãi.
Lý Thanh Nhiên lặng lẽ nhìn Trần Hoài An, luôn cảm thấy cách nói chuyện của tiền bối khác hẳn so với trước khi lộ diện.
Nhưng... Điều đó không quan trọng.
Nàng chỉ biết nhịp tim mình đang đập rất nhanh.
Ngô Đoạn Thiên cùng chư vị trưởng lão nhìn Trần Hoài An bằng ánh mắt ngây ngốc, Trương Hàn Khiếu đang giả chết lay lay mở một mắt, Lục Trường Thiên cũng không thèm lăn lộn nữa, Mộc Bạch Sương trợn to mắt che miệng, đến cả Thanh Huyền đạo nhân nửa sống nửa chết cũng giật giật khóe môi.
Thanh Vân lão tổ, đại tu sĩ Hợp Thể cảnh, lại bị hắn gọi là lão quái vật?
Dù bà ta thực sự rất già.
Nhưng cũng phải tôn trọng người khác chứ, huống chi, ngươi chỉ là Hóa Thần đại viên mãn thì đang cuồng cái gì?
Chỉ kém một cảnh giới, khác biệt một trời một vực.
"Ngươi, gọi ta là lão quái vật?" Đuôi mắt Thanh Vân lão tổ giật giật, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là trong nụ cười ấy không hề có chút ý vị vui vẻ nào, toàn là u ám và sát ý.
"Không sai, lão, quái, vật."
Trần Hoài An không hề run sợ trong lòng, nhưng vừa dứt lời, hắn cảm giác ẩn tàng Boss đối diện sắp động thủ, đã đến lúc kích hoạt sức mạnh kim tiền.
Sau đó, hắn thầm niệm trong lòng: 'Cho bản tôn tăng cảnh giới lên Hợp Thể cảnh đại viên mãn!'
Nếu có kỹ thuật chiếu chụp thần kinh não, hẳn có thể bắt được dòng ý thức của hắn.
Đúng như dự đoán, trò chơi này thực sự bắt được.
Và hiện ra một khung nhắc nhở: 【Cảnh giới tạm thời chưa mở, số dư còn lại không đủ!】
Trần Hoài An: "??? "
'Vậy thì tăng lên tới Hợp Thể hậu kỳ!'
【Cảnh giới chưa mở, số dư còn lại không đủ】
'Hợp Thể trung kỳ?'
【Cảnh giới chưa mở, tiền không đủ】
'Hợp Thể tiền kỳ?'
【Chưa mở, không đủ】
Trần Hoài An: "..."
Xong rồi, tạch rồi, toang rồi.
Ý niệm giao thoa chỉ trong nháy mắt.
Trong khi đó, Thanh Vân lão tổ đã quanh thân linh khí cuồn cuộn, một tôn pháp tướng to lớn bằng đá xanh, mặt xanh lét, tóc bạc mắt đỏ, vẻ mặt uy nghiêm, đứng sừng sững sau lưng bà. Pháp Tướng có sáu tay, mỗi tay cầm một loại pháp khí: kiếm, đao, thương, bình, thuẫn, phiến, uy nghiêm lẫm liệt trong từng cử động.
Trực tiếp khai mở Pháp Tướng.
Trần Hoài An mặt ngoài trấn định, trong lòng hoảng loạn.
Không lẽ thực sự phải kích hoạt cốt truyện "giết"?
【Ngươi đã chọc giận ẩn tàng Boss Thanh Vân lão tổ, ngươi có ba lựa chọn (có thể chọn nhiều)】
Một khung trò chơi hiện ra.
Trần Hoài An đang định khom lưng lập tức thẳng sống lưng.
Nạp 18 tệ, nhận một tấm ngàn dặm Thần Hành phù, thoát khỏi chiến trường.
Nạp 88 tệ, tạm thời nhận uy áp cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, kéo dài 30 giây.
Nạp 188 tệ, tăng giá trị mị lực, Thanh Vân lão tổ sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác (tăng xác suất công lược Thanh Vân lão tổ thành công).
...
Không phải chứ, lựa chọn thứ ba nghiêm túc đấy à?
Trần Hoài An suy nghĩ cẩn thận, đây là dị giới bản "trói phú bà"? Nếu không có Lý Thanh Nhiên, hắn đã chọn ngay rồi!
Đây chỉ là trò chơi, có "đùi" để ôm đương nhiên phải ôm, nhân vật trò chơi chỉ cần hưởng thụ niềm vui "tơ lụa" và chỉ số tăng vọt là đủ, bản thân người chơi không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Hơn nữa còn tăng giá trị mị lực nữa chứ.
Nhưng bây giờ thì...
Hai mắt Trần Hoài An nheo lại.
Ngay khoảnh khắc Thanh Vân lão tổ sắp bạo tẩu, hắn trực tiếp nạp 294 tệ.
Chọn tất cả! ! !
Trong nháy mắt, ánh mắt Thanh Vân lão tổ gắt gao nhìn chằm chằm Trần Hoài An bỗng khựng lại.
Bà ta hoảng hốt cảm thấy khuôn mặt được bao phủ trong thần quang kia sao mà quen thuộc đến thế.
"Tử Hạo... Là con Hạo sao?"
"Không, Tử Hạo đã chết, hắn không thể nào là Tử Hạo, nhưng... Khí chất thật giống..."
Khí thế đang dần tăng cao của Thanh Vân lão tổ bỗng xìu xuống như quả bóng da bị thủng. Lữ Tử Hạo, đạo lữ năm xưa của Thanh Vân lão tổ, một trong mười mỹ nam tử hàng đầu Thương Vân giới, nhưng vì thiên phú quá kém, dù Thanh Vân lão tổ đã tìm đủ loại thiên tài địa bảo vẫn không thể giúp hắn đột phá đến Hóa Thần để kéo dài tuổi thọ.
Thanh Vân lão tổ vốn không có dáng vẻ già nua này.
Người tu tiên có thuật trú nhan, chỉ cần bà muốn, ai cũng không thể đoán được tuổi tác của bà, dù bà 1000 tuổi hay 1 vạn tuổi, vẫn có thể tươi trẻ như một thiếu nữ mười sáu.
Chỉ là bà đã nguội lạnh cõi lòng.
Nhưng bây giờ, trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh bỗng bùng lên một tia lửa.
Thế nhưng, chỉ một giây sau, tia lửa ấy đã bị dập tắt bởi một câu nói của đối phương.
"Lão yêu quái, ngươi Hợp Thể cảnh thì ghê gớm lắm à?"
Trần Hoài An cười nhạt một tiếng, nói xong, khí tức của hắn không còn che giấu nữa, đột nhiên bùng nổ.
Hợp Thể hậu kỳ!
Toàn bộ quảng trường Thanh Vân tông như bị một ngọn núi lớn trấn áp, bao trùm một tầng bóng tối.
Uy áp của hai tu sĩ Hợp Thể kỳ khiến các trưởng lão Hóa Thần kỳ không thể ngẩng đầu, quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối lún sâu vào gạch đá.
Sau lưng Trần Hoài An, một Hắc Long Pháp Tướng còn lớn hơn cả quái nhân đá xanh xoay quanh xuất hiện, tiếng long ngâm chấn động trời đất, uy nghiêm như ngục tù. Đôi mắt dựng đứng màu vàng như hai vầng thái dương chói chang, che khuất cả ánh mặt trời.
'Lúc này ta nên ngâm một câu thơ?'
Trần Hoài An nhướng mày, trong lòng bỗng trào dâng một xúc động kỳ lạ.
Đáng tiếc bụng rỗng không, không thể thốt ra câu "Ngọa tào, ngưu bức?"
Thôi thì ngậm miệng giữ im lặng, duy trì vẻ cao ngạo.
Đâu hay biết, trong mắt Lý Thanh Nhiên bên cạnh đã lấp lánh những trái tim hồng.
"Ngươi, ngươi cũng là Hợp Thể kỳ?" Thanh Vân lão tổ tâm thần càng thêm rối loạn.
Người này cả dáng vẻ lẫn khí chất đều giống với đạo lữ đã khuất của bà, thực lực lại tương đương, vậy thì đánh đấm gì nữa?
Nếu còn đánh, sau này còn có thể duy trì quan hệ với người này sao?
Nếu không đánh, thể diện Thanh Vân tông để đâu?
Thanh Vân lão tổ đang xoắn xuýt, Trần Hoài An thì đang canh thời gian.
Thấy ba mươi giây sắp hết, hắn chủ động ném cho một cái thang:
"Hôm nay bản tôn đến Thanh Vân tông, cũng coi như được mở mang kiến thức về khí độ của đại tông, oan có đầu nợ có chủ, bản tôn không có ý định trừng trị thêm ai, hiện tại nhân quả đã rõ ràng, bản tôn không ở lại thêm, cáo từ!"
Còn năm giây.
Trần Hoài An trực tiếp lấy ra ngàn dặm Thần Hành phù, muốn nắm tay Lý Thanh Nhiên, nhưng lại không giữ được, tay xuyên qua người nàng.
May thay, Thần Hành phù bao bọc cả hai người.
"Các hạ có thể cho biết danh tính?" Ánh mắt Thanh Vân lão tổ dõi theo bóng lưng uy nghiêm kia, ánh mắt khẽ dao động.
"Kiếm môn, Trần Hoài An!"
Vù— —!
Thân ảnh Trần Hoài An và Lý Thanh Nhiên biến mất trong nháy mắt.
"Kiếm môn? Chẳng lẽ là ẩn thế tông môn?" Thanh Vân lão tổ trong lòng ngũ vị tạp trần, lại cũng không đuổi theo.
Thực lực tu sĩ kia rất có thể còn trên bà.
Nếu đối phương đã nể tình, còn chạy theo thì thật không lễ phép.
Bà quay người đi đến bên Thanh Huyền đạo nhân.
Long Đầu quải trượng chạm vào vai Thanh Huyền đạo nhân, ánh sáng màu xanh bao phủ lấy hắn, vết thương trên người hắn dần dần lành lại.
Nửa ngày sau, Thanh Huyền đạo nhân thở ra một hơi, khó khăn ngẩng đầu, nhìn lão ẩu:
"Mẹ..."
"Im miệng, cút đến Tư Quá Nhai diện bích!"
Lão ẩu hừ lạnh một tiếng, lướt qua người.
Đi chưa được hai bước, lại quay người trở lại, lạnh mặt nói: "Trong vòng nửa canh giờ, mang cho ta một lò Trú Nhan đan!"
Thanh Huyền đạo nhân: "?"
"Đúng rồi, còn muốn sữa tắm và Lạc Thần hoa."
Thanh Huyền đạo nhân: "??? "
· · ·
· · ·..