Chương 29: Tuyết Nhi... Phải chết...
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt nửa năm trôi qua.
Để tập trung lực lượng ứng phó yêu ma khả năng xâm lấn lần nữa, bốn trấn còn lại lần lượt dời dân vào Sóc Châu, mang theo sinh cơ mới cho tòa thành trì tan hoang này.
Dưới bàn tay cần cù của dân phu ngày đêm làm việc, tường thành ngày càng cao thêm và được củng cố, những lầu quan sát san sát nhau mọc lên, khiến nơi đây dần tái hiện vẻ huy hoàng hùng vĩ của một tòa Bắc địa thành trì thuở xưa.
Nhờ chiến công thu phục Sóc Châu, Dương Túc được đề cử làm Thành chủ.
Thế nhưng, hắn vẫn luôn khoác trên mình bộ giáp trụ chiến trận, giữ vững tư thế thẳng tắp của người quân nhân.
Mỗi ngày, trời chưa sáng hắn đã thức dậy đi tuần tra thành trì, đêm khuya vẫn miệt mài dưới ánh nến để phê duyệt văn thư.
Còn Chúc Dư, dù chưa nhận chức quan, nhưng địa vị của ông ở Sóc Châu lại vô cùng cao quý, đến nỗi Dương Túc mỗi khi gặp chuyện đều phải đích thân đến nhà để xin chỉ giáo.
Tuy nhiên, vị kiếm tiên này phần lớn thời gian đều đóng cửa không ra, chuyên tâm chỉ dạy cho cái đuôi nhỏ luôn bám theo sau ông.
Tô Tẫn Tuyết ngày càng quấn quýt lấy sư tôn của mình hơn.
Đặc biệt là sau một lần hiểu lầm nhỏ.
Chuyện xảy ra vào tháng thứ hai sau khi xây dựng lại Sóc Châu.
Vào một buổi sáng bình thường, Chúc Dư vẫn còn say ngủ, một mùi hương không bình thường bỗng xộc vào mũi ông.
Ông nhíu mày, trong cơn mơ màng, mơ hồ nghe thấy tiếng sột soạt, như có người đang nhẹ nhàng tiến lại gần.
Ông vô thức đưa tay ra để bắt lấy.
Quả nhiên, ông chạm phải một cái đầu nhỏ xù lông.
"... Tuyết Nhi?" Giọng ông hơi khàn, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, "Lại mơ thấy ác mộng sao?"
Sau khi chuyển đến Sóc Châu.
Dương Túc đã sắp xếp cho họ một tòa nhà lớn.
Ban đầu, hai sư đồ ngủ riêng phòng, nhưng Tô Tẫn Tuyết luôn thích tìm đủ mọi lý do để lẻn vào phòng ông khi màn đêm buông xuống.
Có lúc là vì sợ tối, có lúc là vì mơ thấy yêu ma, đôi khi lại là đi nhầm phòng.
Thậm chí có một lần cô nàng còn mạnh dạn nói: "Chăn của sư tôn ấm hơn ạ!"
Chúc Dư cũng chiều theo ý nàng.
Dần dà, bên cạnh giường của ông đã trở thành chỗ quen thuộc của cô nàng.
Nhưng hôm nay thì khác.
Chúc Dư mở mắt ra, đối diện không phải là khuôn mặt tươi cười nũng nịu của tiểu cô nương như mọi khi, mà là một khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy.
Tô Tẫn Tuyết ngồi quỳ chân bên giường ông, hốc mắt đỏ hoe.
Trong mắt cô nàng là một nỗi tuyệt vọng mà ông chưa từng thấy.
"Sư tôn..." Nàng mở miệng, răng đánh vào nhau lập cập, "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi phải chết rồi..."
Chúc Dư lập tức tỉnh hẳn, vội vàng vén chăn ngồi dậy:
"Bị thương? ! Chỗ nào?"
Tô Tẫn Tuyết lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Nàng dịch người, để lộ tà áo và ga trải giường đã thấm đẫm máu.
"Ta... Ta không biết sao nữa... Tỉnh dậy là thấy..." Giọng nàng nhỏ dần, mấy chữ cuối cùng mơ hồ không rõ, "Chảy, chảy rất nhiều máu..."
Chúc Dư ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra.
Trong bối cảnh cổ đại mà chơi dưỡng thành thì không thể thiếu tình huống này... Một tiểu cô nương chưa từng được giáo dục giới tính, lại nhầm lẫn chu kỳ kinh nguyệt với một căn bệnh nan y không thể chữa trị.
Ông vừa định mở lời giải thích, Tô Tẫn Tuyết đã nhào tới, siết chặt lấy cánh tay ông.
"Sư tôn..." Tô Tẫn Tuyết khóc nức nở, "Tuyết Nhi, Tuyết Nhi phải chết rồi!"
"Ta, ta không sợ chết... Thế nhưng, thế nhưng là ta không muốn không gặp được ngài..."
Nàng khóc đến không thở nổi, nước mắt nước mũi đều lem luốc trên tay áo ông, đứt quãng nói trong mê sảng:
"Ta giấu dưới gầm giường, cất tiền... Là, là cho sư tôn mua quần áo mới..."
"Dưới gối đầu còn... Ô... Còn có làm cho sư tôn cái hộ, hộ thân phù..."
Đều là trăn trối dặn dò hậu sự.
"Ta, ta nếu chết đi biến thành quỷ, liệu có còn đi theo ngài được không..."
"Ô, ô oa oa oa! Sư tôn!"
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không muốn xa, rời xa ngài!"
Tiểu cô nương vùi mặt vào vạt áo ông, khóc đến gần như ngất đi.
Chúc Dư vừa dở khóc dở cười, vừa đau lòng vô cùng.
Cô nương từng bị sói cắn bị thương cánh tay mà không rên một tiếng, nay nhận ông làm sư tôn lại trở nên yếu đuối như vậy.
"Nha đầu ngốc, ngươi sẽ không chết đâu."
Tô Tẫn Tuyết thút thít ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung: "Thật, thật ạ?"
Nhưng sao lại chảy nhiều máu như vậy, nhìn thế nào cũng giống như là bệnh nan y...
Sư tôn đang dỗ mình, để những ngày còn lại trôi qua vui vẻ hơn sao?
"Thật." Chúc Dư kiên nhẫn giải thích, "Đây là dấu hiệu con gái lớn lên, mỗi tháng đều sẽ tới một lần, không phải bệnh nan y, càng không cần phải chết đâu."
Tô Tẫn Tuyết ngây người, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, chưa kịp rơi xuống.
Nàng cúi đầu nhìn tà áo đã thấm đẫm máu của mình, rồi ngẩng đầu nhìn Chúc Dư, một lúc lâu, đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lớn hơn.
Lần này lại là ủy khuất.
"Thế, thế sao ngài không nói sớm ạ?" Nàng vừa khóc vừa lăn lộn trong ngực ông, "Ta, ta còn tưởng rằng... còn tưởng rằng sẽ phải cùng sư tôn, chia lìa..."
Quần áo Chúc Dư xộc xệch cả rồi, ông ôm tiểu cô nương nũng nịu vào lòng, thở dài.
Trong lòng nghĩ, cái này trách hắn sao được?
Hắn đâu phải mẹ nàng, sao có thể sớm dạy cái này?
Hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên xảy ra như vậy.
Trong nhà, vẫn là thiếu một người quản lý phụ nữ a.
Tiếc là Huyền Ảnh không tới...
À, nàng tới thì còn tệ hơn...
Đang suy nghĩ cách dỗ dành nàng, Tô Tẫn Tuyết đột nhiên ngừng tiếng khóc, níu lấy áo choàng của ông, thút thít:
"Cái kia... Sư tôn... Tuyết Nhi... Tuyết Nhi bây giờ phải làm gì ạ..."
Tiếng khóc của nàng mấy lần động tĩnh không nhỏ, đến nỗi chim trên mái hiên cũng sợ bay đi.
May mà cái sân nhỏ này không có người khác... Tô Tẫn Tuyết không muốn có người khác ở cùng bọn họ, nếu không ít nhất cũng sẽ dẫn tới một đám người vây xem.
Xấu hổ chết mất.
Chúc Dư trầm mặc một chút, đành nhận mệnh đứng dậy:
"Chờ đã, ta đi nấu nước đường đỏ cho ngươi."
Trong khoảng thời gian cùng Huyền Ảnh cầm sắt hòa minh, ông đã không ít lần chăm sóc nàng vào kỳ nguyệt sự.
Có kinh nghiệm rồi.
Cùng ngày, Dương Túc đến tìm Chúc Dư uống rượu, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Chúc Dư đang nấu trà gừng đường đỏ trong sân.
Tô Tẫn Tuyết đã dọn ghế, ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên cạnh.
Dương Túc cũng là người từng trải, liếc mắt một cái liền hiểu ra.
Theo sau đó là sự tò mò sâu sắc.
Huynh đệ Chúc đây không phải nói, thuở nhỏ ở trên núi dốc lòng tu hành, không gần nữ sắc sao?
Vậy sao giờ lại biết cả chuyện phụ nữ tới kỳ nguyệt sự cần uống nước đường đỏ?
Vì sao a lại thuần thục như vậy?
Từ đó về sau, Tô Tẫn Tuyết hoàn toàn ỷ lại vào phòng của Chúc Dư.
Trước kia trốn vào còn phải tìm cớ, giờ thì hay rồi, trực tiếp ôm gối leo lên giường ông, tội nghiệp nhìn ông:
"Sư tôn, Tuyết Nhi bụng, đau bụng."
"..."
"Sư tôn, Tuyết Nhi lạnh."
"..."
"Sư tôn, Tuyết Nhi sợ."
Chúc Dư: "... Ngươi ban ngày còn nói, mình là Kiếm Khí Cảnh kiếm tu, không sợ trời không sợ đất mà..."
Tô Tẫn Tuyết chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội:
"Nhưng, nhưng Tuyết Nhi bây giờ sợ ạ..."
Ban ngày thì là ban ngày, ban đêm là ban đêm.
Lời nói ban ngày của nàng, có liên quan gì đến chuyện ban đêm của nàng đâu?
Chúc Dư xoa trán, cuối cùng cũng đành chiều theo ý tiểu cô nương.
Ngoài sự cố dở khóc dở cười này ra, cuộc sống của họ lại trở nên yên bình.
Ban ngày luyện kiếm, ban đêm kể chuyện xưa cho tiểu đồ đệ, dỗ dành nàng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng có lẽ là lần đầu bị "có kinh" dọa sợ, Tô Tẫn Tuyết luyện kiếm càng thêm khắc khổ.
Tu vi cũng đã bước vào đỉnh phong Kiếm Khí Cảnh.
Với thiên phú này, không biết sẽ khiến bao nhiêu kiếm tu sau khi chết phải đố kị.
Mà thay đổi lớn nhất, vẫn là ngoại hình của nàng.
Nàng đã lớn lên cao hơn.
Tiểu cô nương vốn chỉ cao tới thắt lưng Chúc Dư, giờ đã có thể nhón chân lên, miễn cưỡng chạm tới ngực ông.
Khoác lên mình bộ trang phục màu trắng giống hệt sư tôn, ống tay áo vừa vặn, tay áo nhanh nhẹn, xa xa nhìn lại, thật sự có chút phong thái của một tiểu kiếm tiên.
Chỉ là thanh kiếm trong tay nàng, thủy chung vẫn không thay đổi.
Nàng kiên trì dùng thanh kiếm gỗ do chính tay Chúc Dư điêu khắc.
Cho dù sau này Chúc Dư sưu tập được vật liệu, tìm thợ rèn trong thành, chế tạo cho nàng một thanh bội kiếm tốt nhất Sóc Châu.
Thân kiếm như sương, mũi kiếm sắc bén, trên chuôi kiếm còn khảm đá Thanh Kim làm trang trí.
Có giá trị không nhỏ.
Thế nhưng Tô Tẫn Tuyết chỉ ôm lấy thanh kiếm mới mừng rỡ một lúc, rồi lại lặng lẽ treo nó lên tường, tiếp tục dùng thanh kiếm gỗ kia để luyện công.
Chúc Dư hỏi nàng vì sao không dùng kiếm mới, nàng chỉ cười nói:
"Sư tôn làm kiếm, dùng quen tay!"
Kỳ thực, còn vì nàng không nỡ.
Thanh kiếm gỗ này, đối với nàng mang ý nghĩa phi phàm.
Trên đó, có chữ nàng tự khắc, có dấu vết lưu lại ở nơi sâu thẳm của núi rừng kia, càng có... hơi ấm từ bàn tay Chúc Dư cầm tay nàng dạy dỗ.
Vì vậy, nàng cố chấp sử dụng thanh kiếm này.
Một vật không thể thay thế, vô giá.