Không Phụ Thê Duyên

Chương 82

Ta nói... đây có thể sẽ là một đêm động phòng hoa chúc có 1 không 2. Há há há

🤣🤣🤣🤣

Hoắc Thù tựa vào thùng tắm bằng gỗ hương tùng để nha hoàn chà lưng cho nàng, trên mặt nước phập phềnh cánh hoa, trong nước chứa tinh dầu, tản ra một mùi hương thanh nhã

"Tiểu thư, cần phải đi lên rồi, nếu ngâm mình tiếp thì da sẽ bị nhăn lại đó" Ngải Thảo nhắc nhở nói

Hoắc thất cô nương vừa nghe liền vội vàng đứng dậy, đêm nay bất luận như thế nào cũng không thể ngâm nhăn da, bằng không một chút.... Nàng làm sao không biết xấu hổ để cho Nhiếp Ngật nhìn được chứ?

Nghĩ đến đây, mặt nàng đỏ bừng bừng, vừa ngượng ngùng lại vừa kích động

Nha hoàn chờ hầu Ngải Thảo cho rằng rốt cuộc nàng đã hiểu được thẹn thùng, nhịn không được che miệng cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô nương nhà các nàng kỳ thật vẫn là tiểu cô nương bình thường, da mặt cũng không dày như vậy


Hoắc Thù thấy Ngải Thảo mang một bình đi tới, ấp úng nói: "Hôm nay có cần bôi không?"

Ngải Thảo cười nói: "Cái này không phải Tuyết Sương Lộ, mà là...." Đưa miệng sát tai nàng nhỏ giọng nói một câu

Hoắc Thù: "...."

Hoắc thất cô nương vì tên của loại đồ này mà có chút dại ra, sau đó đã bị nha hoàn đẩy đến giường mỹ nhân trong tịnh phòng, bắt đầu bôi lên người nàng thứ đồ vật có mùi hương lan nhàn nhạt kia, cả người đều có chút không tốt

Đám người Ngải Thảo và Anh Thảo làm lơ thần sắc của nàng, làm hết phận sự lau người cho nàng, tiếp theo là mặc vào một bộ áo ngủ thêu mây màu hồng phấn bằng tơ lụa, bên hông nhất nhất mà thắt nút dạng thòng lọng, là dạng nút sẽ mở ra ngay khi bị người lôi kéo

"Tiểu thư, xong rồi" Ngải Thảo ôn nhu nhắc nhở

Hoắc Thù nga một tiếng, nhìn nhìn mấy nha hoàn, sau đó vung tay bước chân ra khỏi tịnh phòng


Ổ ma ma canh giữ ở cửa tịnh phòng, thấy nàng ra tới nhanh chóng chạy qua đây, nhỏ giọng nói: "Cô nương, hôm nay là ngày đại hỉ của người, nô tỳ ở nơi này chúc mừng người"

Hoắc Thù cười tủm tỉm đồng ý

Ổ ma ma nhìn bộ dạng vui sướng của nàng, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào đối với đêm động phòng hoa chúc sắp đến, trong lòng phát dị, mịt mờ mà chỉ dẫn: "Tiểu thư, cô nương gia nào cũng đều trải qua một hồi như vậy, khả năng sẽ có chút đau, chịu đựng chút xíu rồi cũng sẽ qua thôi. Đến lúc đó sẽ để lại chút máu, nhưng cũng không cần quá lo...."

Hoắc Thù chớp đôi mắt, phảng phất như đang tự hỏi Ổ ma ma nói gì, trong mắt có vài phần mờ mịt

Ổ ma ma thấy thế, trong lòng càng lo lắng, nhưng lại khó có thể nói quá rõ ràng, đành phải mang theo lo lắng sốt ruột mà lui xuống


Trở lại tân phòng nơi nơi đều một màu đỏ rực, Hoắc Thù liếc mắt một cái liền nhìn thấy thanh niên ngồi trên mép giường, phát hiện lúc này hắn xõa tóc dài rũ xuống dưới, có mấy lọn tóc đen nhánh buông xuống bên cạnh gò má bạch ngọc, trên người mặt một bộ áo ngủ đỏ sậm bằng tơ lụa, có vẻ thập phần tùy ý tự tại, cùng với bộ dạng ban ngày hoàn toàn bất đồng

Lúc này hắn hơi hơi cúi đầu như đang nhìn cái gì đó, chờ khi Hoắc Thù đến gần mới phát hiện hắn đang nhìn chính là hai con hồ ly trên giường, màu lông trắng nằm trên mền hỉ đỏ thẵm trông vô cùng rõ ràng, tựa như hai cục bột trắng, vô cùng xinh đẹp

Nhưng cho dù xinh đẹp cũng không thể phủ nhận việc hai con hồ ly này lại một lần nữa chạy vào tân phòng

Khi nha hoàn Ngải Thảo tiến vào cùng nàng thấy rõ ràng hai con hồ ly kia cũng có chút cứng họng, rõ ràng lúc nãy các nàng đã ôm ra bên ngoài, như thế nào mà lại chạy vào đây nữa rồi? Nhịn không được nhìn về phía Hoắc Thù, chỉ hi vọng nàng đừng có rối rắm mà đêm nay muốn giữ hai con hồ ly ở lại
Cố tình việc không mong đợi cuối cùng cũng tới, chỉ thấy cô nương nhà các nàng mắt trông mong mà nhìn, vẻ mặt khát vọng nói: "Nhiếp thế tử, đêm nay để chúng nó lưu lại đi, chúng nó rất ngoan, không phá người chút nào đâu"

Nhiếp Ngật: "..... Nàng gọi ta là gì?"

Hoắc Thù chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Ngải Thảo

Nhiếp Ngật thấy các mỗ nha hoàn nào đó đứng bên cạnh, nhìn các nàng nói: "Các ngươi lui xuống đi"

Đám người Ngải Thảo sau khi nghe xong, nhịn không được lại liếc mắt xem xét hai con hồ ly một cái, khó mà nói cái gì, thu thập một chút các đồ vật trong tân phòng, sau khi hướng hai người bọn họ hành lễ, khom người lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa tân phòng lại

Lúc này Nhiếp Ngật mới hướng về tiểu cô nương đứng trước giường không xa vẫy vẫy tay

Vẻ mặt Hoắc thất cô nương cao hứng bước đi qua, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người chỉ cách nhau khoảng cách một cánh tay. Tuy rằng nàng muốn ngồi gần hơn một ít, nhưng rốt cuộc không có mặt mũi hành động gấp gáp như vậy, nên quyết định đợi chút nữa mới nhào qua
"Kêu ta Thế Cẩn đi, đây là tên tự cữu cữu đặt cho ta" Đối mắt Nhiếp Ngật chớp chớp mà nhìn tân thê tử của mình

"Được, Thế Cẩn" Hoắc Thù đáp thật nhanh chóng

Trong ánh mắt Nhiếp Ngật có thêm nhiều ý cười, lại hướng nàng vẫy tay

Lúc này Hoắc thất cô nương trực tiếp nhảy qua, bổ nhào vào trong ngực hắn, đôi tay ôm hắn, đem mặt chôn ở cổ hắn, ngửi được hương tùng nhàn nhạt trên người hắn, cảm thấy vô cùng thoải mái

Nàng đã muốn làm như vậy từ sớm rồi

Nhiếp Ngật thật không nghĩ tới nàng lại nhiệt tình như vậy, một chút cũng không rụt rè, bất quá chỉ là sửng sốt, thật nhanh ôm cô nương trong ngực lại

Nhiệt độ cơ thể lẫn nhau xuyên thấu qua áo ngủ đơn bạc truyền tới, cảm giác vô cùng tốt đẹp

"Tố Tố...." Hắn nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, nghiêng đầu hôn xuống trên vành tay của nàng, hơi thở ấm áp phớt qua làm cơ thể nàng nhẹ nhàng mà run
Hoắc Thù càng đỏ mặt hơn, có chút xúc động muốn che lỗ tai, nhưng lại không nỡ, đành phải thẹn thùng cọ cọ hắn, rồi ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta đi ngủ thôi"

Nhiếp Ngật: ".... Được"

Được hắn cho phép, Hoắc Thù đứng dậy buông màn trướng thêu tường vân đỏ rực, tầng tầng màn trướng được buông xuống ngăn trở ánh sáng bên ngoài, nháy mắt ánh sáng trở nên tối tăm mà mê ly, trong không gian nho nhỏ, chỉ có người và hai con hồ ly

Ánh mắt Nhiếp Ngật rơi xuống hai con hồ trên người, quay đầu liền thấy cô nương nào đó đang kéo dây lưng đồ ngủ như muốn cởi y phục, đứng hình, vội duỗi tay qua đè lại tay nàng, thanh âm khàn khàn nói: "Tố Tố, vẫn là mang chúng nó ra ngoài thôi"

Vẻ mặt Hoắc Thù mờ mịt nhìn hắn, vì sao phải đưa bọn chúng ra ngoài? Chúng nó rất ngoan nha. Sau đó nghĩ đến cái gì đó, mặt có chút hồng, lúc này mới phát hiện để hai con hồ ly ở chỗ này kỳ thật có chút không thỏa đáng, đành phải nói: "Vậy mang chúng nó đến cái rỗ đặt trên giường đất đi, đó là ổ của bọn chúng"
Nhiếp Ngật nghe xong, đứng dậy xách hai con hồ ly đang giả trang ngoan ngoãn lên, không chút nào ôn nhu ném chúng vào trong rổ, khi thân hình chúng nó tiếp tục muốn ra khỏi rổ bò xuống giường, hắn lại ý vị không rõ liếc chúng một cái

Hai con hồ ly được dạy dỗ có thể cảm nhận được con người trước mặt này rất nguy hiểm, đành phải đáng thương vô cùng mà bò trở vào rổ, không dám lại bò xuống giường

Nhiếp thế tử lúc này mới hài lòng trở về giường

Hoắc Thù thấy hắn tiến vào, đè nén xấu hổ, duỗi tay cởi y phục

Nhiếp Ngật: "...."

Nhiếp Ngật thấy nàng cởi chỉ còn sót lại một cái yếm đỏ rực thêu mẫu đơn bọc lại nơi tròn trịa trước ngực, hạ thân chỉ còn lại một cái tiết khố hơi mỏng, đem dáng người thiếu nữ tinh xảo mềm mại, da thịt trong suốt sáng mịn phơi bày ra ngoài không bỏ sót phần nào, mặt hắn cũng nóng, trong lúc nhất thời cảm thấy có cái gì không đúng
"Thế Cẩn, ta cởi xong rồi" Sau khi Hoắc Thù cởi xong, mặt đỏ phừng phừng chui vào trong chăn, dùng chăn che lại thân thể, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, mắt trông mong nhìn hắn

Nhiếp thế tử lại lần nữa cảm thấy có gì đó không đúng

Hắn chậm rì rì cởi y phục, vừa cởi vừa suy nghĩ có chỗ nào không đúng, cho đến sau khi cởi chỉ còn lại một cái tiết khố, mới hiểu được chỗ nào không đúng

Thấy hắn cởi xong y phục, cô nương trong ổ chăn duỗi tay ra kéo hắn vào tới, sau đó lăn vào trong lòng ngực hắn, tay chân náo loạn trên người hắn, không có y phục cản trở, càng có thể tinh tường được điểm bất đồng giữa nam nữ, cùng với tư vị mỹ diệu khi da thịt thân cận

Trong lúc nhất thời hai người đều chấn động, không khỏi có chút ngượng ngùng

Nhiếp Ngật nằm ở trên giường, lần nữa có chút ngốc, cảm thấy dường như không phải như vậy, phản ứng của tiểu cô nương này có chút quái quái
Sau khi trầm mặc, lại nghe nàng dùng âm thanh khẽ run nói: "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi"

Nhiếp Ngật: "...."

Nhiếp Ngật cảm nhận được cô nương trong lòng ngực thật sự nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, trong lúc nhất thời hắn hoài nghi có phải mình đã nghĩ sai rồi hay không, hoặc là mấy thứ tối qua hắn xem là không đúng, chỉ là ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mùi hương thanh u ngọt ngào vẫn luôn kíƈɦ ŧɦíƈɦ tri giác hắn, hồi tưởng lại sắc đẹp lúc nãy vừa nhìn thấy, thân thể đều có chút căng chặt, cả người nóng lên, chỗ nào đó trên người cũng chậm rãi cứng rắn đến sinh đau

"Tố Tố..." Hắn nắm vòng eo của người nằm trong ngực, khàn khàn mở miệng

Hoắc Thù đang nhắm mắt ừ một tiếng

Nhiếp Ngật đột nhiên xoay người, đem nàng đè dưới thân, nơi bí mật trên thân thể tiếp xúc lẫn nhau
Hoắc Thù kinh ngạc mở to mắt, liền trong ánh sáng tối tăm nhìn thấy ánh mắt sâu kín của người đang đè trên thân nàng, ấp ủ sắc thái khiến nàng không hiểu mà sợ hãi, không khỏi có chút muốn lùi bước nhưng lại không rõ mình muốn lùi bước vì cái gì

"Làm, làm sao vậy? Huynh không ngủ được à?"

Nhiếp Ngật cúi đầu, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của nàng, khi nụ hôn rơi xuống trên mí mắt, có thể cảm giác được lông mi nàng đang run rẩy, vừa dài vừa đẹp, giống như hai phiến quạt nhỏ, cực kì đáng yêu

Lúc này Nhiếp Ngật đã hiểu rõ cô nương này cho rằng hai người cởi y phục ngủ kề bên nhau chính là đêm động phòng hoa chúc, tuy rằng hắn cũng là nghĩ như vậy, nhưng chính là thân thể biến hóa quá rõ ràng, hơn nữa đồ vật tối qua cữu cữu cho người mang đến để hắn xem làm hắn hiểu rõ đêm động phòng hoa chúc còn có việc khác phải làm...
Nghĩ đến đây hắn rũ đôi mắt xuống, che dấu kích động kịch liệt trong ánh mắt

"Tố Tố, chúng ta còn chưa có động phòng" Nhiếp Ngật đem âm thanh đè nén đến vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, phảng phất như sợ dọa đến nàng

"Hiện tại còn không phải sao?" Hoắc Thù có chút ngượng ngùng nói

"....Không phải"

Lúc này, Hoắc Thù có chút trợn tròn hai mắt, như thế nào mà còn không phải? Rõ ràng bọn họ cởi y phục ngủ chung rồi nha

Nhiếp Ngật đối với tính tình của nàng đã hiểu biết đến không sai biệt lắm, biết rõ nàng có rất nhiều ý tưởng cùng tư duy, vừa nhìn thấy biểu tình của nàng liền biết nàng đang nghĩ cái gì, không khỏi bật cười. Bật cười qua đi, trong lòng lại dâng lên tình cảm khó có thể nói rõ, đặc biệt là chỗ nào đó dưới thân đang ngạnh lên kia, đều làm hắn nóng bức không chịu nổi
"Tố Tố, không phải như vậy, để ta dạy nàng...."

Âm thanh hắn biến mất khi hai đôi môi chạm vào nhau....

.............

.............

Hoắc Thù bám vào thân thể ướt đẫm mồ hôi của hắn, trong đầu là một mảnh hỗn độn, cho đến khi cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến rốt cuộc nàng cũng thanh tỉnh vài phần, đau đến nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Động, động phòng....cần phải đau như vậy sao?"

Nhiếp Ngật: "....Rất đau sao?"

Hoắc Thù: "Rất đau"

Sau nháy mắt nàng kêu đau, thân thể hắn dường như cứng đờ một lúc, liền không có gì nữa

Sau một lúc lâu, Nhiếp Ngật bò người lên, tóc dài dính mồ hôi rối tung xõa xuống, buông xuống trên khuôn ngực trần trụi, che lại gương mặt tối tăm không rõ thần sắc của hắn, hơi thở toàn thân đều có chút áp lực

Hắn vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, rõ ràng thứ hắn xem ngày hôm qua không phải bộ dạng này, cái này thời gian một chén trà nhỏ còn chưa tới, chẳng lẽ thân thể hắn có bệnh?
Tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng nhìn thấy bộ dạng khó chịu của tiểu cô nương, Nhiếp Ngật vẫn là rất săn sóc nâng nàng dậy, ôm vào trong lòng ngực hôn hôn, ôn nhu nói, "Thực xin lỗi, Tố Tố, chúng ta không làm nữa"

Hoắc Thù lên tiếng, có chút bất an khép hai chân lại, ánh mắt nhịn không được ngắm tới ngắm lui trên người hắn, muốn nhìn một chút xem vừa nãy hắn dùng thứ gì tới thọc nàng

(nhamy111: tui xỉu nhen quý dị, edit mà áp lực quá áp lực, bà nữ 9 ngây thơ nhất hệ mặt trời 🤣)

Mền hỉ màu đỏ rực che chắn eo bụng của hắn bên trong, vòm ngực rắn chắc cùng cơ bụng, rõ ràng khi mặc y phục vào là một người tuấn mỹ văn nhã đến như vậy, sau khi cởi y phục lại có một dáng người cực tốt. Từ nhỏ lớn lên ở biên thành, Hoắc thất cô nương xem qua rất nhiều nam nhân cởi trần lộ nửa thân trên, bất quá cũng chỉ là như thế, phía dưới là cái gì nàng cũng không biết
Nhiếp Ngật bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, chuyện vừa rồi vô cùng thân mật, tuy rằng kết thúc quá nhanh, nhưng đã làm hắn làn đầu nếm thử được cái loại thực cốt tư vị này. Hắn tuy rằng vẫn muốn thử lại một lần nữa, nhưng sợ lại làm nàng đau nên đành nhịn xuống.

Nếu là mỗi lần đều đau như vậy... Vậy thì quên đi, tuy rằng hắn cảm thấy thật thoải mái, nhưng lại không muốn làm đau nàng

Sau khi thấy ánh mắt nàng không còn sắc thái thống khổ, Nhiếp Ngật liền xuống giường đi kêu lấy nước

Hoắc Thù nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn, lắp bắp nói: "Không, không cần kêu, tùy tiện lấy cái khăn lau sẽ tốt thôi..." Nếu đi lấy nước, không phải sẽ để cho người khác biết vừa rồi bọn họ đã làm chuyện gì hay sao?

Bởi vì cái đêm được gọi là động phòng hoa chúc thực khác với trong tưởng tượng của mình trước kia, cho nên Hoắc Thù vô cùng ngượng ngùng
Nhiếp Ngật thật vất vả mới cưới được người về nhà, vừa rồi còn làm nàng đau đến như vậy, tự nhiên không muốn bỏ qua ý tứ của nàng, tùy ý khoác y phục, liền tự mình đi lấy cái khăn lại đây

"Ta tự mình lau" Hoắc Thù trốn trong chăn, thò một cánh tay ra ngoài tiếp nhận, sau đó lại giống như chuột trốn người, rúc trong ổ chăn lau chùi cho mình sạch sẽ, chỉ là khi xách lên cái khăn dính máu kia, sắc mặt có chút trắng bệch, yếu ớt nói: "Thế Cẩn, ta chảy máu..."

Nhiếp Ngật: "...."

Nhiếp Ngật lắp bắp hỏi, "Có nặng lắm không? Còn bị đổ máu nữa sao? Có muốn tìm đại phu không?"

Trực giác Hoắc thất cô nương cho biết loại chuyện này tuyệt đối không được để cho người khác biết, bằng không sẽ phát sinh sự tình không thể tưởng tượng, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Không cần..." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, vừa nãy ma ma có nói qua, sẽ có chút đau, cũng sẽ đổ máu, nhưng cũng không có gì đáng ngại"
Nhiếp Ngật biết ma ma nàng nói đến hẳn là Ổ ma ma chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, Ổ ma ma là người trung tâm, sẽ không làm hại nàng, việc kia hẳn chính làm như vậy

Nhiếp Ngật nhẹ nhàng thở ra, bất quá sau khi lên giường vẫn hỏi lại: "Muốn bôi thuốc hay không?"

"Chắc là không cần đâu, chờ nó đóng vẩy thì tốt thôi" Hoắc Thù không quá chắc chắn nói, cảm thấy một chút vết thương nhỏ chắc hẳn không việc gì đâu

Nhiếp Ngật cũng không miễn cưỡng, tính toán chờ nàng ngủ lại nhìn cho nàng một chút, trên người cô nương gia nếu để lại sẹo cũng thật khó coi, đặc biệt là nơi đó....

Suy nghĩ tốt, hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, ôn nhu nói, "Chúng ta nghỉ ngơi vậy"

Hoắc Thù nghe xong, ngáp một cái, thực vui sướng lần nữa rúc vào trong ngực hắn, ngửi được hương tùng trên người hắn, có chút thẹn thùng nói: "Thế Cẩn, kỳ thật chuyện vừa rồi.... cũng không có gì, ta cũng không phải đau đến như vậy đâu, huynh không cần lo lắng"
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, cảm thấy tiểu cô nương trong lồng ngực thật làm tâm người mềm ra, rõ ràng mình đau thành như vậy mà còn tới an ủi hắn, sợ hắn lo lắng

Trong lòng hắn mềm mại, lại muốn hôn nàng một chút, không thầy dạy nhưng cũng biết được cách hôn sâu, liếʍ ʍúŧ hơi thở của nàng, cho đến khi hôn nàng đến thở hồng hộc, thân thể hắn lại bắt đầu căng chặt đến mức muốn nổ tung, lúc này đây so với vừa rồi càng hung mãnh hơn, thiếu chút nữa hắn cầm giữ không được mà muốn phát tiết

Bất quá hắn vẫn đè nén cổ du͙ƈ vọиɠ kia xuống, ôm nàng nhắm mắt nghỉ ngơi

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

nhamy111: đêm động phòng này đúng là khác biệt thật, nhưng qua chương này mình thấy thương 2 nhân vật chính của chúng ta nhiều hơn. Nam 9 không cha, nữ 9 không mẹ, không ai dạy họ những điều cơ bản nì hơn trơn á. Nên thôi, cho họ thời gian để bù đắp cho nhau nha mọi ngừi
😊😊😊😊

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất