Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 101: Bản Năng Vô Cực Ultra Instinct

Chương 101: Bản Năng Vô Cực Ultra Instinct


Sau này, nếu như Hồn Đấu Vũ Trang được Vương Triệt tiếp tục cải tiến, thì nó còn có thể trở thành một loại cảnh giới chiến đấu rất cường đại.
Chính là cảnh giới tương tự như kỹ năng ‘Ultra Instinct’, hay gọi là Bản Năng Vô Cực mà anh đã từng thấy tại một nền văn minh.
Đương nhiên, muốn đạt đến loại trình độ kia, thì đứa bé này còn phải trải qua rất nhiều đợt huấn luyện gian khổ thì mới có thể đạt được.
Chiêu thức này sẽ được xem như một tấm át chủ bài của Lục Mao Trùng. Trước mắt, trong vòng một ngàn năm tu vi hồn lực, thì chiêu thức này đã đầy đủ để Lục Mao Trùng càn quét mọi đối thủ.
Đồng thời, về Hồn kỹ hệ thuộc tính thì nó cũng đã có một chiêu Liệt Diễm Trùng Kích.
Cho nên, kế hoạch hiện tại của Vương Triệt dành cho Lục Mao Trùng chính là, dưới tình huống nó chưa thi triển ra được Hồn Đấu Vũ Trang, thì tốt nhất nó nên tăng cường những phương diện cơ bản.
Tốc độ và phòng ngự là hai phương diện cần nhất.
Đây là các phương diện sẽ giúp nó trở nên cường đại hơn.
Nếu như có loại thiên tài địa bảo nào có thể đề thăng các phương diện này, vậy sẽ không còn gì tốt hơn.
Dù sao tiềm chất chủng tộc thấp của Lục Mao Trùng vẫn còn tại đó, cho nên nếu nó chỉ dựa vào công pháp để tu luyện, thì việc tăng lên tu vi hồn lực của nó sẽ rất có hạn.
Mà nếu Lục Mao Trùng không ăn thêm một chút thiên tài địa bảo, vậy nó thật sự không thể nào tiếp tục đột phá hạn mức tu vi hồn lực cao nhất.
Phải biết, có một số loại hồn kỹ rất lợi hại, ngoại trừ yêu cầu đối với tu vi hồn lực ra, thì chúng còn có yêu cầu hà khắc đối với một loại thuộc tính nào đó của Hồn Sủng.
Nếu không đủ điều kiện thì không thể nào học được.
Nhân viên công tác thuận miệng nói: “Đúng rồi, chuyến đi này của anh có ba người bạn đồng hành. Là ba vị quán quân của Khải Minh cúp, trong ba tòa thành thị của châu Tây Nhạc chúng ta.”
Trong lòng Vương Triệt đã sớm có dự đoán, nên anh cũng không cảm thấy giật mình.
Dù sao thì châu Tây Nhạc cũng có rất nhiều tòa thành thị.
Và Khải Minh cúp đều được tổ chức tại mỗi một cái thành thị.
Những tình huống bình thường, anh chàng nhân viên công tác sẽ giải thích vô cùng kỹ càng cho Vương Triệt.
Sau đó, nhân viên công tác lại tán gẫu một hồi cùng với Vương Triệt. Cho đến giữa trưa, cả hai đi tới một ngôi làng trú đóng bên cạnh biên giới của thành Thiên Tâm.
Nhưng nơi đây khiến cho Vương Triệt cảm thấy khá bất ngờ, bởi vì khu vực biên giới mà lại có không ít người.
Vả lại đều là Khế Hồn Sư.
Nhân viên công tác giới thiệu sơ lược: “Đây đều là những Khế Hồn Sư của mấy tòa thành thị gần đây, họ đang tổ chức đi thám hiểm vùng dã ngoại. Có Khế Hồn Sư là sinh viên đại học, cũng có Khế Hồn Sư của các câu lạc bộ lớn, hoặc Khế Hồn Sư của các công ty lớn, vân vân... Và còn có rất nhiều tổ đội Khế Hồn Sư việt dã.”
Nơi này giống như là một ngôi làng cỡ nhỏ.
Tại vùng biên giới này, có một điều để cho Vương Triệt cảm thấy khá kinh ngạc, đó chính là từng bức tường cực lớn cao vút đến hơn một trăm mét.
Bởi vì nơi này đã cách xa thành Thiên Tâm, nên Vương Triệt chưa từng gặp qua loại tường lớn này.
Nhưng có thể thấy những bức tường lớn này đều bị rách tung toé.
Nhân viên công tác cảm khái nói:
“Đây là những bức tường thành được xây dựng vào cuộc chiến tranh năm xưa. Bây giờ đám Hồn Quỷ và Hắc ám dị thú đều đã bị đánh lui. Thậm chí đã... À, trước mắt chúng chỉ dùng để chống cự một chút Hồn Thú vùng dã ngoại đang tụ tập thành bầy đàn mà thôi. Nhằm phòng ngừa bọn chúng tiến nhập vào thành Thiên Tâm, rồi phá hủy đi môi trường sinh thái.”
“Những dấu vết lưu lại phía trên bức tường, đều là hình ảnh lưu lại của cuộc chiến tranh năm đó... Đi thôi, gần đây có một khu căn cứ quân sự. Đi tới nơi đó thì chúng ta mới có thể thống nhất sẽ thám hiểm như thế nào.”
Vương Triệt cảm thấy vùng biên giới này giống như là một khu quần thể cỡ nhỏ.
Nhưng nó lại độc lập với xã hội trong thành Thiên Tâm xa xôi kia, tựa như là một tiểu thế giới khác.
Vương Triệt quay đầu nhìn lại một chút, phía cuối tầm mắt, anh sớm đã không nhìn thấy hình dáng của thành Thiên Tâm.
Xung quanh vùng biên giới này, Vương Triệt có thể nhìn thấy rất nhiều Khế Hồn Sư mang theo đủ loại Đạo Hồn khí, và cầm theo đủ loại vũ khí to lớn.
Hầu như quanh người bọn họ đều không hề dẫn theo Hồn Sủng, bởi vì Hồn Sủng của họ đều nằm trong Hồn Hoàn.
Chỉ đến lúc chiến đấu thì chúng mới được phóng xuất ra.
Trong dòng người đến người đi, đại bộ phận đều đang hạ giọng nói nhỏ.
Có một số người như đang chờ đợi đồng bạn tới hội tụ, nên ngồi yên lặng lau sạch lấy vũ khí của mình.
Có một số người thì đang thả ra Hồn Sủng, một bên cho ăn và một bên vuốt ve chúng.
Từ trên người bọn họ, Vương Triệt cảm nhận được một luồng khí tức đặc thù.
Chính là sự lăng lệ, lạnh nhạt, yên tĩnh...
Anh khẽ lắc đầu rồi đi theo anh chàng nhân viên công tác. Sau khi đi được mười mấy phút, cả hai đi tới một khu căn cứ quân sự trấn thủ tại biên giới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất