Chương 138: Bại Lộ Thân Phận! Khinh Người Quá Đáng!
Vương Triệt quan sát bức đồ án, nhắm mắt lại cảm nhận, nói:
"Xem ra nơi đây dùng để cử hành một loại nghi thức đặc thù nào đó. Quả là nhân vật phản diện thường ưa thích làm phần tử khủng bố! Bọn hắn không làm gì khác mà lại muốn đi phá hoại! Nhưng mảnh hồn thổ này lại ẩn chứa số lượng lớn tài nguyên, đồng thời còn có diện tích vô cùng khổng lồ, coi như muốn phá hoại thì cũng chỉ có thể phá hoại một bộ phận nhỏ, cho nên chuyện này sẽ không có ý nghĩa."
"Ta nhìn vào hướng đi của đường vân trên trận pháp, đoán chừng đây sẽ là một loại trận pháp phá hoại mang tính tổ hợp dựa theo mục tiêu."
Bởi vì thế giới này không có loại danh từ trận pháp, cho nên bức đồ án đặc thù thế này sẽ được gọi là Đạo Hồn Đồ.
Ở bên trong những Đạo Hồn Khí khác nhau, sẽ có mô hình thu nhỏ của Đạo Hồn Đồ khác nhau.
Người ta sẽ căn cứ vào kích thước của Đạo Hồn Đồ, để có thể sử dụng trong các ngành nghề riêng biệt.
Tuy có cách gọi khác biệt, nhưng nguyên lý vẫn sẽ giống nhau.
Vương Triệt khẽ nhíu mày, nói: "Những trận pháp phá hoại mang tính tổ hợp dựa theo mục tiêu được đặt ở nơi này, có lẽ là để kích nổ thứ gì đó như loại đá đặc thù của Cầu Vồng Lộc Vương. Bởi vì bên trong khối đá kia ẩn chứa số lượng lớn năng lượng sinh mệnh."
"Mà một khi năng lượng sinh mệnh bạo nổ ở bên trong hồn thổ, điều này sẽ tạo thành không gian chấn động vô cùng mãnh liệt, có thể phá hoại một vùng hồn thổ."
"Nếu như không chỉ một khối đá đặc thù kia nổ tung, thế thì sẽ dẫn tới việc không gian chấn động càng thêm kịch liệt. Thậm chí còn ảnh hưởng đến đám Hồn thú. Chẳng lẽ, mục đích của bọn hắn không phải là phá hoại hồn thổ, mà là muốn thông qua loại không gian chấn động này, để kinh động đến một ít Hồn thú cường đại chăng?"
Vương Triệt nhắm mắt lại nghiền ngẫm, rất nhiều tin tức nhanh chóng bị lượt bỏ khỏi đầu anh.
Đúng lúc này, vị quân sĩ đội cứu hộ Tiết Lăng kia bỗng nhiên tiến tới và nhảy xuống từ trên người Không Tốc Điểu.
Vương Triệt lập tức mở to mắt ra rồi không chút do dự mà ra lệnh cho Lục Mao Trùng: "Nhắm ngay người kia, liên tục sử dụng Hồn kỹ Phóng Tơ!"
Lục Mao Trùng nghe lệnh mà hành động, trong miệng nó liên tục phun ra từng sợi tơ trắng bền chắc, giống như từng cây cốt thép.
Tiết Lăng vừa mới hạ xuống, hiển nhiên anh ta không thể nào ngờ tới, Vương Triệt vậy mà đột nhiên ra tay với mình.
Tiết Lăng lập tức hét lên: "Anh đang định làm gì? Tại sao lại ra tay với tôi?"
Tiết Lăng nhìn vào những sợi tơ quanh mình, trong ánh mắt anh ta hiện lên một tia khinh thường, không hề sợ hãi chút nào.
Cuối cùng Tiết Lăng đã bị từng sợi tơ trắng cứng như cốt thép, bọc lại thành một cái bánh chưng.
Sau đó anh ta ngã lăn trên mặt đất.
Vương Triệt nhìn Tiết Lăng cười nói:
"Tôi ra tay với anh thì lại như thế nào? Anh có thể làm gì được tôi à?"
“Những tên Quỷ Hồn Sư các anh trâu bò như vậy mà, mau đến đánh tôi đi chứ?"
Tiết Lăng nghe vậy liền trầm mặt xuống, anh ta cũng không động thủ mà lạnh lùng nói: "Anh bạn đã sớm nhìn ra thân phận của tôi rồi sao?"
Đúng là Vương Triệt đã sớm nhìn ra thân phận của Tiết Lăng.
Chính xác hơn là ngay từ khi nhìn gặp mặt Tiết Lăng, thì Vương Triệt liền phát giác ra được điểm không thích hợp.
Vương Triệt nói: "Những phần tử khủng bố các anh sống thật tệ, mà khả năng diễn xuất cũng quá dở, lộ ra quá nhiều sơ hở."
Tiết Lăng giận dữ quát: "Đồ mồm thối! Mỗi một vị Thánh Đồ như bọn tôi đều đã trải qua vô số cuộc huấn luyện chuyên nghiệp, khả năng diễn xuất đều vượt qua cấp mười. Cho nên anh bạn nhìn ra là do anh bạn có bản lĩnh, tuy nhiên anh bạn tuyệt đối không thể vũ nhục tính chuyên nghiệp bọn tôi!"
Vương Triệt: "..."
Về khả năng diễn xuất của Tiết Lăng, nếu như là những học sinh khác, quả thực có thể xem như cực kỳ chuyên nghiệp.
Thật sự cũng rất khó để nhìn ra.
Bởi vì thời điểm Tiết Lăng tới đã nắm giữ thẻ chứng nhận sĩ quan, ăn mặc quân trang chính quy, hình thể cao lớn, khí chất cương nghị.
Và trên thân anh ta cũng không có bất kỳ khí tức gì của một phần tử khủng bố. Xác thực anh ta và các quân sĩ đội cứu viện không có gì khác nhau.
Tăng thêm khi đó máy truyền tin của Vương Triệt lại không có tín hiệu, nên cũng không thể kết nối được với Lý phó quan để dò hỏi.
Đồng thời, Tiết Lăng còn có thể nói ra là đội của anh ta đã bị tập kích, nên không hề lệch pha với suy đoán của Vương Triệt.
Bởi vậy, dưới tình huống bình thường, thật sự khó có thể nhìn ra được sơ hở của anh ta.
Tiết Lăng nhìn thẳng vào Vương Triệt, giọng điệu dần dần bình phục xuống vì anh ta không thể tránh thoát những sợi tơ trắng trên người, nói: "Anh bạn nói một chút đi, tôi đã bại lộ thân phận khi nào?"
Vương Triệt thản nhiên nói: "Từ khi vừa gặp mặt thì anh liền bại lộ."
Tiết Lăng: "..."
Anh ta như bị chứng não tụ huyết mà khuôn mặt đỏ rực lên, nhìn chằm chằm vào Vương Triệt quát:
"Không có khả năng! Anh bạn đừng có vũ nhục tôi như thế? Không có khả năng tôi liền bại lộ ngay từ khi gặp mặt! Máy truyền tin của anh bạn đã không có tín hiệu, và tôi cũng có thẻ chứng nhận sĩ quan. Vả lại, từ hình dáng, khí chất, thực lực của tôi đến xem; căn bản anh bạn không thể nhìn ra tôi có vấn đề gì ngay từ đầu được."
Chuyện này thật sự quá vũ nhục anh ta.