Chương 140: Manh Mối (2/2)
Tiết Bá Thiên nghe vậy lập tức nhíu mày nói: "Thằng nhóc như anh vừa há mồm liền đưa ra loại điều kiện này à? Anh bạn có biết loại hồn sủng ấu sinh này là khái niệm gì hay không? Đổi một cái điều kiện khác đi."
Vương Triệt chỉ vào Lục Mao Trùng nói: "Vậy các anh hãy trợ giúp tôi bồi dưỡng con Lục Mao Trùng này thành một con hồn sủng hệ Long cường đại đi."
Sau khi Tiết Bá Thiên nghe Vương Triệt nói như thế, não anh ta kém chút nữa đã bị đoản mạch.
Điều kiện thứ nhất thì anh ta còn khả năng đi thử.
Nhưng điều kiện bồi dưỡng Lục Mao Trùng thành hồn sủng hệ Long thì…
Tiết Bá Thiên đã hiểu Vương Triệt đang chơi đùa mình nên hỏi ngược lại: "Anh bạn đang chơi đùa với tôi đấy à?"
Vương Triệt trả lời: "Là do anh chơi đùa với tôi trước."
Tiết Bá Thiên: "..."
Tiết Bá Thiên cảm thấy hài lòng nên thản nhiên nói: "Vậy tôi liền không có biện pháp nào khác. Tôi chỉ có thể tiễn anh bạn một đoạn đường mà thôi."
Vương Triệt nói: "Nhưng tôi cảm thấy anh không có khả năng đưa tôi đi được."
Tiết Bá Thiên: "Cái gì? ! !"
Vương Triệt cười nói: "Vì tôi thấy anh bây giờ chắc chắn đánh không lại tôi."
Thân thể Tiết Bá Thiên bỗng nhiên chấn động, toàn thân anh ta bộc phát ra một luồng năng lượng, chấn cho những sợi tơ trắng trên người mình thành phấn vụn rồi nói: "Anh bạn cảm thấy như thế thật sao? Ai cho anh bạn sự tự tin đó? Anh bạn chỉ là một đứa học sinh còn chưa thức tỉnh Võ Hồn, vậy mà lại dám cho rằng một vị Khế Hồn Sư cấp 32 có được ba con hồn sủng cường đại như tôi; gồm một con vạn năm, một con ngàn năm và một con ba trăm năm tu vi hồn lực; mà lại không thể đánh được anh bạn à?"
Vương Triệt chậm rãi nói: "Hiện tại thiếu niên nhân loại càng ngày càng yếu kém."
"Đừng nói là Khế Hồn Sư cấp 32, dù anh chỉ là một vị Khế Hồn Sư cấp 10 thì tôi đều đánh không lại anh. Đáng tiếc, anh cũng không có chiến lực vốn có của một vị Khế Hồn Sư cấp 32."
"Màu sắc ba vòng Hồn Hoàn của anh rất ảm đạm, và U Lâm Xà đã bị thương nặng vì dính đòn trí mạng, đến bây giờ cũng chưa có khôi phục tốt."
"Nhất là con hồn sủng vạn năm tu vi hồn lực của anh, Không Tốc Điểu. Đường đường là Hồn thú vạn năm tu vi hồn lực, nhưng nó lại bị chấn động bởi dư ba chiến đấu, ngay cả bảo trì sự cân bằng khi phi hành cũng đều không thể làm được. So với con Lục Mao Trùng của tôi nó cũng không bằng."
"Nếu anh thật sự có thực lực của Khế Hồn Sư cấp 32, vậy căn bản anh cũng không cần ngụy trang thành quân sĩ để lừa gạt tôi làm gì. Chắc hẳn anh phải trực tiếp khống chế Không Tốc Điểu để bắt tôi đi mới đúng."
"Kết hợp với việc các anh đã chặn đánh quân đội cứu hộ trước đó, thì chỉ có một loại khả năng: Mặc dù các anh đánh thắng, nhưng cũng là thắng thảm. Chắc hẳn trên người anh đã nhận lấy thương tích cực lớn!"
"Anh đã là một con hổ giấy vừa thổi liền nát, tôi nói chính là anh ngay bây giờ!"
Vương Triệt vừa đi vừa nói, và sau khi nói xong, anh cũng vừa vặn đi tới khu vực trung tâm của mảnh đất lơ lửng này.
Lúc này, Tiết Bá Thiên càng nghe thì sắc mặt anh ta càng trở nên âm trầm.
Anh ta mang vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn thẳng vào Vương Triệt.
Tiết Bá Thiên thực sự không thể nào tưởng tượng ra nổi, trong đầu vị thiếu niên này đang chứa thứ gì.
Vãi chưỡng thật! Đây thật sự là suy luận của một đứa học sinh cấp ba mười tám tuổi hay sao?
Tiết Bá Thiên cảm thấy Vương Triệt có thể xem thấu thân phận của mình thì cũng đã rất lợi hại rồi.
Nhưng anh ta thật không nghĩ tới, Vương Triệt thế mà còn có thể nhìn được sâu đến như vậy.
Bởi vì Vương Triệt suy luận không sai một chút nào.
Đúng vậy, hiện tại chiến lực thực tế của Tiết Bá Thiên đã là trăm không còn một. Hồn sủng của anh ta cũng đã hứng chịu trọng thương, nên hầu như không còn sức chiến đấu gì nữa.
Tiết Bá Thiên thầm than: ‘Thiếu niên này quả là yêu nghiệt, mà con Lục Mao Trùng kia cũng quỷ dị vô cùng.
Xác thực vào thời điểm Tiết Bá Thiên tới đón Vương Triệt, thì anh ta cũng không có quá nắm chắc, nên chỉ có thể chọn cách an toàn là đưa Vương Triệt đến nơi này mà thôi.
Bởi vậy anh ta mới ngụy trang thành quân sĩ đội cứu hộ.
Nhưng Tiết Bá Thiên vẫn thản nhiên nói: "Có là vậy thì anh bạn tính sao? Đã đi được nửa đường rồi anh bạn mới nhìn ra được đúng không?"
"Ngay từ đầu anh bạn đã không thể nào xác định ra điểm ấy, nếu không thì anh bạn đã sớm động thủ rồi."
"Mặc dù anh bạn đã nhìn thấu thân phận của tôi, nhưng lúc đó vẫn chưa nhìn thấu được thực lực của tôi, cho nên anh bạn đành phải giả bộ cái gì cũng không biết, để đi cùng tôi tới nơi đây."
"Nhưng hiện tại đã chậm, bởi vì anh bạn đã đặt chân tới nơi này."
Vương Triệt gật đầu suy nghĩ: tên này vẫn còn rất thông minh.