Chương 149: Chẳng Lẽ Cậu Là Một Thiên Tài?
Vương Triệt khiêm tốn nói: "Vận khí, vận khí! Đúng rồi, Lý trưởng quan, vừa rồi âm thanh ngâm vang kia là gì vậy? Có phải đã có một con Hồn thú nào đó vừa bị đánh thức rồi hay không?"
"Hả? ! !"
Lý Ngạn Minh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, ông đưa ánh mắt sắc bén nhìn vào Vương Triệt.
Ồ! Chẳng lẽ chàng trai này đã biết về chuyện Không Thần Long rồi sao?
Vương Triệt nói: "Thời điểm tôi bị bắt, đại khái đã đoán được những tên phần tử khủng bố kia đang muốn làm gì."
Lý Ngạn Minh khẽ nhíu mày, nói: "Đoán được sao? Cậu nói rõ chi tiết tình huống tôi xem thế nào."
Vương Triệt liền nói giản lược từ lúc anh bỏ lỡ tin nhắn của máy truyền tin, bởi vì việc tu luyện cho đến đằng sau.
Nhưng anh vẫn che giấu về Đạo Hồn Khí cổ lão kia và chuyện anh cải tạo Đạo Hồn Đồ để phá hư ý định của đám phần tử khủng bố.
Các chi tiết còn lại thì anh cũng không thay đổi.
Sau khi nghe xong, Lý Ngạn Minh lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Thông qua tin nhắn ngắn gọn từ máy truyền tin, vậy mà Vương Triệt lại có thể lập tức phân tích ra tình thế hiện tại, sau đó khám phá ra ngụy trang của Quỷ Hồn Sư, đồng thời còn can đảm giả bộ đi theo Quỷ Hồn Sư, rồi lại xem thấu thực lực của Quỷ Hồn Sư, cuối cùng lợi dụng Quỷ Hồn Sư để kéo dài thời gian, nhằm chậm rãi phá hư Đạo Hồn Đồ và phá tan âm mưu của bọn hắn.
Vãi thật! Đổi lại là Lý Ngạn Minh lúc còn trẻ, cũng đều không có trâu như vậy!
Lý Ngạn Minh nghe thấy Vương Triệt nói ra rất thong dong nhẹ dàng, không một tia hốt hoảng. Vừa có thể bắt lấy sơ hở của đối phương, lại vừa có thể phá hư Đạo Hồn Đồ...
Quả thật là chỉ có trong phim mới dám làm như thế.
Lý Ngạn Minh thầm nghĩ: ‘Ta thật sự có chút mơ hồ! ’
Ông cảm thấy trong chuyện này, điểm đáng ngờ duy nhất chính là, dường như chàng trai này... rất hiểu về Đạo Hồn Đồ!
Đạo Hồn Đồ kia là thứ không phải nói phá hư thì liền có thể phá hư.
Bởi vì nó cũng không phải là loại Đạo Hồn Đồ đơn giản.
Vương Triệt nói: "Thật ra trên người tôi cũng không có loại đồ vật Sinh Mệnh Nguyên Thạch gì kia, cho nên tôi mới có thể phá hư Đạo Hồn Đồ, vì căn bản là cái Đạo Hồn Đồ kia chưa được khởi động."
"Con Cầu Vồng Lộc Vương đó không hề đưa Sinh Mệnh Nguyên Thạch cho tôi, nó chỉ đem một bộ phận năng lượng bên trong Sinh Mệnh Nguyên Thạch để ban cho Lục Mao Trùng mà thôi."
Lý Ngạn Minh khẽ gật đầu, nhưng ông vẫn cảm giác được Vương Triệt hẳn là còn che giấu điều gì đó.
Mặc dù ông không hiểu rõ Đạo Hồn Đồ, nhưng Lý Ngạn Minh cũng đã thấy một màn cuối cùng kia, bốn cây cột sáng năng lượng sinh mệnh đều đồng thời hướng về vị trí trung tâm mà dũng mãnh lao tới.
Cho nên ông ấy khẳng định chuyện này rất không đơn giản.
Lý Ngạn Minh khoát tay một cái, nói: "Được rồi, tôi đã biết trên người cậu đang ẩn chứa bí mật, ngay từ lúc cậu bồi dưỡng Lục Mao Trùng thì tôi liền cảm nhận ra rồi. Nhưng trên người ai mà lại không có một chút bí mật đâu chứ? Tôi khẳng định cái Đạo Hồn Đồ kia không phải bị phá hư một cách đơn giản như vậy. Tôi rất thưởng thức cậu, nhưng cũng không có hứng thú đào móc bí mật trên người cậu."
Nghe ông ấy nói vậy, Vương Triệt liền mỉm cười.
Anh biết, muốn giấu diếm được loại chuyện này thì rất không có khả năng.
Bởi vì bên trên mảnh đất lơ lửng kia vẫn còn lưu lại vết tích của Đạo Hồn Đồ, Vương Triệt định phá hư nó lúc rời đi, nhưng Từ Lực Kiếm đã bay tới và đều nhìn thấy. Nếu ông ấy ra tay điều tra thì cũng rất dễ dàng phát hiện ra vấn đề.
Chủ yếu nhất chính là, việc bốn cây cột sáng năng lượng kia hội tụ lại thì càng có vấn đề.
Chỉ cần là người có nghiên cứu đối với Đạo Hồn Đồ, vậy họ đều có thể nhìn ra được chuyện này thật không đơn giản.
Nhưng tiếc là, chỉ có một mình Lý Ngạn Minh nhìn thấy.
Ồ không! Còn có tên Tiết Bá Thiên kia nữa.
Vương Triệt thuận miệng nói: "Vậy tôi liền nói thẳng đi, tôi cũng không nói dối, thật ra chính là tôi đã cải tạo cái Đạo Hồn Đồ đó! Tôi đã hội tụ lại bốn cây cột sáng năng lượng của nó và phong ấn vào bên trong một cái Đạo Hồn Khí cỗ lão."
Lý Ngạn Minh cười ha ha vài tiếng rồi mới nói: "Ha ha ha... Xéo đi, lời này của cậu thật không đáng tin cậy. Cho tới bây giờ cậu còn chưa sờ qua Đạo Hồn Đồ, vậy đừng nói là cải tạo, mà ngay cả phá giải thì cậu cũng không thể nào làm được."
Vương Triệt thản nhiên nói: "Vậy khả năng là ông không biết cái gì gọi là thiên tài!"
Giọng điệu nghiêm túc này của Vương Triệt đã khiến cho trái tim Lý Ngạn Minh phảng phất như bị bắn trúng một mũi tên.
Ông ấy nhìn vào Vương Triệt, dò xét trên dưới rồi hỏi: "Anh nói nghiêm túc chứ? Lần thứ nhất nhìn thấy Đạo Hồn Đồ mà anh liền có thể phá giải và cải tạo nó sao?"
Nếu như chuyện này là thật, khả năng anh chàng này... đúng là thiên tài rồi!
Vương Triệt gật đầu, nói: "Nếu thật vậy thì sao? Đương nhiên, tôi vẫn cần một chút may mắn."
Về điểm ấy thì Vương Triệt chưa bao giờ nói dối, coi như năm đó khi anh vừa mới bắt đầu học tập trận pháp, nhưng anh cũng đã là một thiên tài!
Vậy thiên tài là thế nào đây?
Thiên tài chính là dạng người vừa sinh ra đã biết, vừa nhìn liền hiểu, vừa học liền thông, từ một suy ra ba, vân vân...