Chương 184: Từ Lực Kiếm Màu Đỏ
Giáo sư Ngạn cảm khái nói: "Ngay cả ông bạn cũng nói như vậy, có lẽ tất cả đều là sự thật! Vị thiếu niên anh hùng kia, trước đó anh ta đã hỏi tôi về chuyện của Cầu Vồng Lộc Vương, có liên quan đến Sinh Mệnh Nguyên Thạch, và những tên Quỷ Hồn Sư kia đang có mưu đồ với loại vật này. Tại bên trong rừng Phù Không, bọn hắn muốn thức tỉnh con Không Thần Long kia, tính toán của bọn hắn quá lớn, cũng không biết chúng ta nên giải quyết như thế nào đây?"
Lý Ngạn Minh trầm tư mấy giây, nói: "Nói thật với ông, nếu ông không tận mắt nhìn thấy, tôi đoán chắc ông sẽ không tin tưởng những chuyện đã xảy ra đâu."
Giáo sư Ngạn cảm thấy vô cùng hiếu kì, nói: "Khoa trương như vậy à? Ông nói như thế ngược lại làm tôi càng ngày càng hiếu kỳ! Có thể khiến cho chiến khu phải phong tỏa tin tức hóa, vậy đoán chừng khúc chiết trong đó đã viễn siêu sự tưởng tượng của người bình thường."
Giáo sư Ngạn tựa như đã nghĩ đến điều gì nên bỗng nhiên hỏi: "Vị thiếu niên Vương Thiên Bá này và Vương Triệt có quan hệ gì không? Đừng nói với tôi là cùng một người nhé!"
Những chuyện xảy ra trong cuộc thám hiểm vùng dã ngoại lần này, Giáo sư Ngạn đã đặc biệt chú ý qua.
Lý Ngạn Minh nhìn thẳng vào mắt Giáo sư Ngạn nói: "Tôi không biết!"
Trong mắt Giáo sư Ngạn hiện lên một vệt tinh quang rồi lo lắng nói: "Được rồi, tôi đã hiểu! Mà đúng rồi, hôm nay ông bạn tới đây tìm tôi là để làm gì?".
Sau một hồi nói chuyện phiếm, cả hai cũng phải nên nói về chính sự.
Lý Ngạn Minh đứng người lên, trên thân ông ta lóe lên một vòng Hồn Hoàn và nói: "Tôi thật sự có chuyện cần ông giúp!"
Từ Lực Kiếm chậm rãi bay ra vòng Hồn Hoàn, ngay sau đó Giáo sư Ngạn cũng liền nhìn thấy, phía sau thanh Từ Lực Kiếm này còn dẫn theo một thanh Từ Lực Kiếm khác tinh xảo hơn.
Lúc Giáo sư Ngạn vừa nhìn thấy thanh Từ Lực Kiếm tinh xảo kia, ông ta lập tức bị kinh sợ.
Từ Lực Kiếm bình thường sẽ tản ra ánh sáng màu xanh trắng trông cực kỳ chói mắt.
Nhưng thanh Từ Lực Kiếm tinh xảo kia lại có màu đỏ thẫm!
Và hình thể của nó cũng nhỏ hơn rất nhiều so với Từ Lực Kiếm bình thường.
Khi Thanh Từ Lực Kiếm cỡ nhỏ màu đỏ thẫm này vừa được ra ngoài, nó lập tức hưng phấn mà bay loạn khắp nơi.
Giáo sư Ngạn cảm thấy hứng thú, nói: "Đây là chuyện gì? Từ Lực Kiếm là hồn sủng hệ Máy Móc, có sự khác nhau rất lớn so với những hồn sủng hệ khác. Không nói đến độ hiếm thấy, mà đây còn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Từ Lực Kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ."
Lý Ngạn Minh chậm rãi nói: "Lúc tôi trở về thành Đô Vinh để báo cáo công việc, tôi đã đi một chuyến đến căn cứ nghiên cứu hồn sủng ở châu Tây Nhạc. Thanh Từ Lực Kiếm của tôi cũng được tôi thuần phục ở Từ Trường Giới bên đó. Ông cũng biết rồi đấy, loại Hồn thú Từ Lực Kiếm này có lai lịch rất phức tạp. Chúng là Hồn thú được hình thành từ sự dung hợp giữa cường giả đã chết đi vào thời đại kia với Đạo Hồn Khí của bọn họ. Trải qua cơn ngủ say dài dằng dặc sau khi dung hợp, chúng mới dần dần sinh ra ý thức cơ bản vào thời cận đại, từ đó chúng mới có thể chậm rãi trở thành loại hồn sủng Từ Lực Kiếm hệ Máy Móc này."
"Vào thời điểm trở về lần này, tôi cũng vừa vặn đến Từ Trường Giới và tìm ra một thanh Từ Lực Kiếm mới thức tỉnh kia. Nhưng đứa bé này phi thường hiếu động, căn bản không sinh sống được ở Từ Trường Giới. Khi người phụ trách của Từ Trường Giới bên kia nhìn thấy tôi đi tới, và cũng đúng lúc tôi đã thuần phục được một thanh Từ Lực Kiếm, cho nên ông ta đã nhờ tôi mang nó đi nơi khác vì đã quá đau đầu với nó."
"Ông ta nhờ tôi đưa nó đến chỗ ông để nghiên cứu một chút, vì chỗ ông ta đã có quá nhiều hồn sủng nên nghiên cứu không nổi."
"..."
Giáo sư Ngạn đi tới dò xét thanh Từ Lực Kiếm màu đỏ kia một hồi.
Lúc này, thanh Từ Lực Kiếm của Lý Ngạn Minh đang dẫn theo thanh Từ Lực Kiếm màu đỏ kia bay qua bay lại.
Từ khi rời đi không gian Hồn Vực, con vật nhỏ này luôn luôn hiếu động.
Hậu quả là những bóng đèn chung quanh đều bị nhấp nháy.
Tựa như chúng đang bị quấy nhiễu.
Giáo sư Ngạn khẽ nhíu mày, nói: "Sinh mệnh rung động của nó bất ổn như thế, hiển nhiên là nó đã sớm thức tỉnh. Nhưng nó vẫn còn bé như vậy, nếu ông đặt nó ở chỗ tôi thì cũng không thích hợp."
Giáo sư Ngạn vừa nhìn liền biết, vật nhỏ này chính là một ngôi sao phiền phức.
Không phải là ông không thể nghiên cứu nó, mà là do việc nghiên cứu nó cực kỳ phức tạp.
Vả lại, hào quang màu đỏ trên thân nó lại để cho Giáo sư Ngạn cảm thấy không thích lắm.
Lý Ngạn Minh e hèm một cái, hỏi: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ, tôi cũng không thể tiếp tục mang nó theo bên mình!"
Giáo sư Ngạn trầm ngâm nói: "Tôi có một cái biện pháp, chúng ta sẽ tìm cho nó một vị Khế Hồn Sư là được rồi! Nếu có năng lượng linh hồn của Khế Hồn Sư, hẳn là sẽ có thể dễ dàng khống chế đứa bé này!"
Lý Ngạn Minh mang vẻ mặt cổ quái mà nhìn vào Giáo sư Ngạn hỏi: "Chúng ta sẽ tìm cho nó một vị Khế Hồn Sư sao..."
"Tư tư..."
Ở phía xa xa, thanh Từ Lực Kiếm của Lý Ngạn Minh trông giống như một vị bảo mẫu, dẫn theo thanh Từ Lực Kiếm màu đỏ đang vô cùng hiếu động mà bay xung quanh.
Vì nó sợ đứa bé kia sẽ làm loạn chỗ này.