Chương 199: Thêm Một Vị Nhà Giàu Nạp Tiền
Thầy giáo Trịnh ghi chú:
"Vương Triệt, Từ Lực Kiếm không phải là một loại hồn sủng bình thường. Thầy đã tra cứu một chút, trước mắt vẫn còn chưa xuất hiện qua Từ Lực Kiếm màu đỏ, cho nên em phải chú ý đến nó nhiều hơn bình thường. Một khi xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, trước tiên em phải lập tức liên hệ với căn cứ nghiên cứu hồn sủng bên kia!"
"Còn nữa, trong tình huống hồi sáng, mặc dù em phản ứng rất tốt và giữ lại mặt mũi cho căn cứ nghiên cứu hồn sủng. Nhưng thầy cũng đã nhận thấy rằng, căn cứ nghiên cứu hồn sủng của thành Thiên Tâm rõ ràng chưa thể thuần hóa được con Từ Lực Kiếm này. Ngay cả căn cứ nghiên cứu hồn sủng cũng đều không thể thuần hóa được nó, thầy e rằng con Từ Lực Kiếm này rất không đơn giản! Cho nên em phải hết sức cẩn thận!"
"Nếu như em thấy bồi dưỡng không được, thầy đề nghị em trực tiếp trả con hồn sủng này về lại căn cứ nghiên cứu hồn sủng của thành Thiên Tâm, thay vì cứng rắn bồi dưỡng nó."
"Đồng thời, em cũng đừng vội ký kết sinh mệnh hồn ước với hồn sủng thứ hai, trước khi em cảm nhận được hình thái Võ Hồn. Bởi vì sau khi ký kết sinh mệnh hồn ước, sức mạnh linh hồn của em sẽ giảm đi rất nhiều, do vậy em sẽ gặp khó khăn hơn khi cảm nhận hình thái Võ Hồn.”
Thầy giáo Trịnh rất quan tâm đến Vương Triệt nên ông ấy nói rất nhiều về những vấn đề liên quan.
Sau khi Vương Triệt nói lời cảm ơn thầy giáo Trịnh, anh cẩn thận xem xét hồ sơ do ông ấy gửi tới.
Vương Triệt xem nó một cách nhanh chóng, chỉ trong một giờ anh đã đọc xong.
Có thể coi như Vương Triệt đã hiểu chi tiết hơn về hồn sủng Từ Lực Kiếm.
Vương Triệt liếc nhìn Lục Mao Trùng nói: "Lại thêm một vị nhà giàu nạp tiền nữa rồi!"
Việc bồi dưỡng hồn sủng thực sự rất tốn kém.
May mắn là hiện tại Vương Triệt cũng không thiếu tiền.
Sau khi về đến nhà, đầu tiên Vương Triệt nói chuyện với cha mẹ anh một hồi.
Đối với chuyện gia đình mình sẽ có khả năng thêm ra một thành viên mới, cha mẹ Vương̣ Triệt luôn bày tỏ sự nhiệt liệt hoan nghênh.
Dù sao thì bọn họ cũng không biết nhiều về Từ Lực Kiếm.
Bọn họ chỉ cần biết rằng nó rất hiếm là xong việc.
Con trai chúng ta ngưu bức như vậy, nên đâu cần chúng ta lo lắng điều gì nữa, thế thì chúng ta còn sợ cái gì? ! !
Cha Vương Triệt cảm thán nói: “Con trai của chúng ta lợi hại như vậy, có vẻ như chúng ta rất vô dụng thì phải? Con trai đã tự kiếm được tiền, tự mình bồi dưỡng hồn sủng, tự mình dạy Hồn kỹ cho hồn sủng, bây giờ ngay cả hồn sủng thứ hai cũng do chính nó có được."
"Mẹ nó à, bà nói xem phận làm cha mẹ như chúng ta có ích gì chứ?"
Mẹ Vương Triệt thản nhiên nói: "Chẳng có tác dụng gì!"
Cha Vương Triệt: "Vậy chúng ta có nên sinh thêm một đứa nữa không?"
Mẹ Vương Triệt trừng mắt nói: "Thôi ông xéo đi! Tự mình đi mà sinh!"
"..."
Vương Triệt nhìn cha mẹ của mình còn đang trong độ tuổi tráng niên, anh cảm thấy ý nghĩ này cũng rất hay.
Kiếp trước Vương Triệt là một đứa trẻ mồ côi do cha mẹ anh mất sớm, và anh cũng không có anh chị em.
Anh dựa vào tư chất tốt và nhan trị siêu phàm của mình, để đi một đường long đong đến cảnh giới Đăng Tiên.
Vương Triệt đã trải nghiệm qua rất nhiều loại tình cảm, nhưng lại chưa trải qua bao nhiêu tình cảm gia đình.
Nhưng nhìn xem tình hình thế này thì chưa chắc cha mẹ anh đã chịu sinh đứa con thứ hai.
Vương Triệt lắc đầu suy tư:
"Sau trận chiến tranh năm đó, dân số đã bị giảm mạnh. Cho dù bây giờ chiến khu Đông Hoa đã mở ra chính sách 4 con, nhưng rất ít gia đình sẵn sàng sinh nhiều con."
“Trừ khi là đứa con thứ nhất không thể thức tỉnh được Võ Hồn, thì bọn họ mới tính đến chuyện sinh con thứ hai. Cho nên chuyện sinh con thứ ba hay thứ bốn lại càng hiếm gặp.”
Sau khi trở về phòng, đầu tiên là Vương Triệt giữ lời hứa để kể cho Lục Mao Trùng nghe ba chương cố sự.
Vương Triệt nhìn thấy đứa bé này đang sôi trào nhiệt huyết, nó gần như muốn hét lên:
"Mệnh của ta là do ta chứ không do trời!"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu trùng nghèo!"
Nhưng sau khi nhiệt huyết qua đi, nên huấn luyện vẫn là phải huấn luyện.
Hơn nữa, bây giờ Lục Mao Trùng cực kỳ có ý thức tự giác huấn luyện.
Điều này làm cho Vương Triệt cảm thấy rất hài lòng.
Chứng tỏ cố sự đã phát huy tác dụng.
"Tiếp theo, ta sẽ nhìn một chút thanh Từ Lực Kiếm kia."
Vương Triệt nhẹ nhàng nhấn nút mở ra bảo rương hồn sủng.
Một luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên, và thanh Từ Lực Kiếm nhỏ bé tinh xảo kia lập tức bay ra.
Nó có hiều dài 20 cm, tu vi hồn lực hiện tại là 120 năm.
Theo báo cáo nghiên cứu được gửi tới từ giáo sư Ngạn, thanh Từ Lực Kiếm này hầu như không có sự thay đổi gì về chiều dài.
Đồng thời, bây giờ cũng không thể xác định tiềm chất chủng tộc của nó.
Lúc thì cao lúc thì thấp.
Tiềm chất chủng tộc là thứ thể hiện tính phát triển của hồn sủng.
Khoa học kỹ thuật đều thích sử dụng nhiều lần thí nghiệm và các loại số liệu để đưa ra phán đoán.
Do đó, tiềm chất chủng tộc của hồn sủng sẽ có một trị số duy nhất.
Nhưng không phải tất cả các loại hồn sủng đều có thể nghiên cứu ra trị số về tiềm chất chủng tộc.
Ví dụ như, đối với những Hồn sủng và Hồn thú vô cùng cổ lão đã sống sót sau trận đại chiến năm đó, nhân loại sẽ không có cơ hội và cũng không có khả năng tiến hành nghiên cứu bọn chúng.
Từ đó nhân loại không thể nghiên cứu ra trị số về tiềm chất chủng tộc của những Hồn sủng và Hồn thú đó.