Chương 203: Thông Thiên Thần Kiếm
Vương Triệt suy tư nói: "Ta còn nhớ tới vị tiền bối đã tạo ra Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh này! Thời điểm ông ta mạnh nhất có thể dẫn động Cửu Cửu Lôi Kiếp. Chỉ bằng một chiêu này, cho dù là người mạnh hơn ông ta gấp mười lần hay gấp trăm lần, hoặc cao hơn ông ta một đại cảnh giới, thì tất cả người đó cũng đều có thể trực tiếp biến thành tro bụi."
Vì chiêu thức này dẫn động lôi kiếp để tấn công đối thủ.
Cho nên đối với tu tiên giả mà nói, đây chính là sát chiêu.
Về sau, khi vị tiền bối kia muốn dẫn động Hóa Thần Lôi Kiếp để luyện tập, nhưng ông ta không thể chịu nổi sức mạnh đáng sợ của lôi kiếp đó, bởi vậy ông ta lập tức thần hình câu diệt.
Nếu muốn điều khiển Lôi Điện Thiên Đạo được hình thành bởi quy tắc của Thiên Đạo, vậy thì phải hỏi Thiên Đạo có đồng ý hay không mới được.
Vương Triệt tính toán nói: "Nếu như đứa bé này có thể tu luyện thành công Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh, vậy cũng có thể nâng cao linh trí của nó."
"Không cần phải suy nghĩ về những lôi điện khác, đối với những người mới bắt đầu tu luyện lôi điện, vậy Thiên Lôi thông thường là được rồi."
Tu tiên giới gọi là linh tính, nhưng thực chất là linh trí hay trí tuệ.
Thật ra Thiên Lôi thông thường cũng không tính là mạnh.
Nó có thể là đòn trí mạng đối với người bình thường, nhưng trong thế giới có sức mạnh phi thường như thế giới này, dù uy lực của Thiên Lôi rất mạnh nhưng cũng không thể nguy hiểm đến tính mạng.
Ví dụ như một số hồn sủng hệ Lôi Điện, nếu chúng muốn tiến hóa thì cần phải nhận lấy sự tẩy lễ từ Thiên Lôi.
Hơn nữa, môn kiếm pháp này là một pháp mà hai người tu luyện, cho nên nó giúp ích rất nhiều cho bản thân Vương Triệt.
"Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh có mấy tầng, nhưng cũng không quá phức tạp. Tuy điểm xuất phát của nó rất thấp, nhưng yêu cầu lại tương đối cao. Vì nó đòi hỏi giữa kiếm khí và kiếm chủ phải có sự cảm ứng tâm linh thật mạnh mẽ."
"Việc dạy bảo chiêu thức này cho Từ Lực Kiếm cũng không khó, hơn nữa còn là một pháp hai người tu luyện, nên việc tu luyện lại càng dễ dàng hơn."
Sau khi tìm thấy môn kiếm pháp thích hợp, bước tiếp theo của Vương Triệt chính là dạy kiếm pháp này cho Từ Lực Kiếm.
Vả lại, Vương Triệt cũng không cần phải cải tiến nhiều cho môn kiếm pháp này.
Bởi vì thế giới nơi đây cũng có Thiên Lôi, và các yếu tố hình thành Thiên Lôi cũng đều giống tu tiên giới.
Vì Vương Triệt đã có kinh nghiệm phong phú cho việc chỉ dạy hồn sủng, nên anh quen tay mà làm ngay.
Vương Triệt trực tiếp cầm lên bảng vẽ, vẽ ra một con Từ Lực Kiếm màu đỏ tinh xảo, sau đó nói với Từ Lực Kiếm: "Đây là mi!"
Từ Lực Kiếm lượn lờ trước mặt Vương Triệt, khi nhìn thấy hình dáng của mình trên giấy nó liền hưng phấn lắc lắc.
Biểu thị nó đã hiểu!
Ngay sau đó, Vương Triệt vẽ lên một tờ giấy vẽ khác.
Trên tờ giấy vẽ này anh vẽ ra một thanh Thông Thiên Thần Kiếm, uy phong lẫm lẫm xuyên thẳng mây xanh.
Xung quanh Thần Kiếm có vô số lôi điện, nhấp nháy lóe sáng, tăng thêm vô thượng thần uy cho nó!
Tựa như một tia lôi điện đều có thể hủy diệt cả thế giới.
Thần Kiếm tuyệt thế này dường như có thể thống lĩnh hàng vạn binh khí trong thiên hạ, và điều khiển được cả Cửu Thiên Chi Thượng Thần Lôi.
Khiến cho người xem phải kinh hãi vạn phần.
Vương Triệt nói: “Đây là mi sau này!”
Từ Lực Kiếm lập tức hưng phấn hơn mà kêu lên tư tư.
Vì lý giải như này quá đơn giản để hiểu.
Lục Mao Trùng đang tu luyện Thú Nguyên Công để củng cố căn cơ cũng chạy tới, khi nó thấy cảnh này thì trong lòng nó hơi sững sờ.
Vì cảnh tượng này đã quá quen thuộc đối với nó.
Lục Mao Trùng trầm tư nhìn xem Từ Lực Kiếm lúc này trông có vẻ vô cùng kích động.
Như thể nó đang nhìn thấy chính mình cách đây không lâu.
Ngay sau đó, giọng nói của Vương Triệt vang lên.
"Ngày xửa ngày xưa, có một thanh Từ Lực Kiếm. Nó khác với những thanh Từ Lực Kiếm khác, vì thân thể nó phát ra ánh sáng màu đỏ. Mà những thanh Từ Lực Kiếm còn lại đều phát ra ánh sáng màu xanh lam."
"Cho nên nó đã bị đồng loại của mình trục xuất, vì bọn chúng cho rằng nó là đồ dị loại, đồ yêu quái,..."
"Cuối cùng, nó rất thương tâm mà rời xa đồng loại. Đồng thời, vì không thể kiểm soát được sức mạnh trong người nên nó hay làm tổn thương những sinh vật khác, cho nên không có ai muốn tiếp đãi nó..."
"Mãi về sau, nó mới gặp được một vị Khế Hồn Sư..."
"..."
Khi Từ Lực Kiếm nghe thấy cố sự đơn giản mà giống mình như vậy, ánh sáng trên cơ thể của nó liền nhấp nháy không yên.
Lục Mao Trùng ở bên cạnh tiếp tục trầm tư.
Nó nhìn Vương Triệt rồi lại nhìn Từ Lực Kiếm...
Hả? ! ! Sao mình cảm thấy cố sự này quen thuộc quá!
Với trí thông minh hiện tại của Lục Mao Trùng, nó đã cảm thấy cố sự này rất là vô nghĩa.
Nhưng Từ Lực Kiếm lại rất phấn khích.
Cuối truyện, tự nhiên là Vương Triệt sẽ vẽ ra một con Từ Lực Kiếm màu đỏ lên tờ giấy vẽ. Trong một khu rừng rậm, nó dẫn động Thiên Lôi giáng xuống bao trùm lấy thân thể. Nó chịu đựng lấy đau đớn, và trở nên mạnh mẽ hơn trong sự đau đớn.
Đồng thời, ở một bên khác, Vương Triệt viết ra một khẩu quyết ngắn gọn.
"Cứ như vậy, nó được Khế Hồn Sư của nó trợ giúp và cùng nó đọc niệm khẩu quyết, để dẫn động Thiên Lôi hạ xuống rèn luyện cho cả hai, khiến cho cả hai người càng ngày càng mạnh lên, đồng thời cũng giúp nó hoàn toàn nắm giữ lực lượng trong người nó..."
Truyện cổ tích được coi như là bài học vỡ lòng, cho nên không thể quá dài.
Mà càng ngắn thì càng tốt.