Chương 205: Đi Tìm Nơi Tu Luyện
Sau một phen thăng trầm, tốn hao thời gian ba ngày, cuối cùng Vương Triệt đã luyện chế thành công khoảng chừng ba trăm viên đá hạt.
Viên khoáng thạch kết tinh kia cũng vừa lúc được sử dụng hết.
Từ Lực Kiếm hiện tại chỉ có thể ăn từ hai đến ba viên đá hạt mỗi ngày.
Như vậy, với ba trăm viên đá hạt này, nó có thể sử dụng trong khoảng một trăm ngày.
Ba tháng cũng đã đủ rồi!
Loại đá hạt đặc biệt vừa được tinh luyện ra kia, bên trong nó ẩn chứa một phần năng lượng sinh mệnh hệ Thổ. Sau khi Từ Lực Kiếm sử dụng, có thể tăng cường độ cứng rắn cho cơ thể của nó, đồng thời nó còn có thể chống lại Thiên Lôi tốt hơn.
Từ Lực Kiếm là hồn sủng hệ Máy Móc, mặc dù chúng có khả năng chống chịu lôi điện khá tốt và hấp thụ được lôi điện, nhưng chúng cũng có một giới hạn nhất định.
Nếu vượt quá giới hạn chịu đựng, hoặc là Thiên Lôi quá mạnh, vậy cấu trúc bên trong cơ thể hồn sủng hệ Máy Móc sẽ bị phá hủy.
Khiến cho chúng bị tê liệt và mất đi linh trí.
Đừng nói là hồn sủng hệ Máy Móc, mà ngay cả hồn sủng hệ Lôi Điện cũng có giới hạn chịu đựng Thiên Lôi nhất định.
Một khi Thiên Lôi vượt quá giới hạn chịu đựng, ngay cả hồn sủng hệ Lôi Điện cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Nếu như Từ Lực Kiếm sử dụng loại đá hạt này lâu dài, nó sẽ được tăng cường khả năng chống lại Thiên Lôi.
Trong tương lai, khi Từ Lực Kiếm đối mặt với các loại lôi điện mạnh mẽ hơn, vậy nó cũng sẽ có khả năng bảo vệ được chính mình.
Vương Triệt nói: "Giông bão cấp 4 sinh ra Thiên Lôi có uy lực nhỏ nhất, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo."
Cơ hội đã tới, bước tiếp theo là chọn một địa điểm.
Căn cứ theo vị trí xuất hiện sấm chớp trong cơn mưa giông, đương nhiên Vương Triệt sẽ chọn một nơi tương đối vắng vẻ.
Tại nhà máy điện trong thành Thiên Tâm, có một khu vực chuyên môn gài mìn, và mỗi khi có mưa giông, hồn sủng hệ Lôi Điện có thể đến đây để dẫn động Thiên Lôi giáng xuống.
Nơi đó thường được sử dụng để lưu trữ điện năng, hoặc dùng để trợ giúp các hồn sủng hệ Lôi Điện tiến hóa.
Vương Triệt không muốn đến nhà máy điện để tiến hành tu luyện, bởi vì nơi đó có quá nhiều người, nên sẽ rất dễ gây ra náo động.
Vả lại, nếu nhà máy điện biết được Vương Triệt sẽ cho Từ Lực Kiếm tu luyện phía dưới Thiên Lôi, đoán chừng bọn họ sẽ lập tức nghiêm khắc từ chối: Nếu chỉ để Từ Lực Kiếm tu luyện thì vẫn còn có thể. Nhưng anh chỉ là một cậu học sinh chưa thức tỉnh Võ Hồn, vậy anh chạy đến phía dưới Thiên Lôi để tu luyện là có ý gì? Chán sống rồi à? ! !
Nếu như Vương Triệt đã thức tỉnh ra Võ Hồn có liên quan đến lôi điện, thì cũng không phải là không được. Nhưng nếu chưa thì nhà máy điện bên kia chắc chắn sẽ không đồng ý.
Vương Triệt mở ra bản đồ, thời tiết mưa giông có sấm chớp cũng không phải xuất hiện ở toàn bộ thành phố.
Vương Triệt nói: "Tại phía nam có một ngọn núi nhỏ trống trải không người, vị trí nơi đó rất vừa vặn."
Châu Tây Nhạc có rất nhiều núi đồi, thành Thiên Tâm cũng có rất nhiều ngọn núi bao quanh, thậm chí có cả căn cứ được xây dựng dựa lưng vào núi.
Bởi vậy gần chỗ Vương Triệt có không ít ngọn núi.
Vương Triệt chỉ mua đơn giản một số loại dược phẩm phục hồi, cùng với một số thiết bị và quần áo.
Trước tiên anh đi tàu điện từ trường đến nhà ga phía nam.
Nhà ga phía nam tình cờ là một điểm leo núi ngắm cảnh, nhưng vì dự báo thời tiết sẽ có mưa giông nên điểm leo núi ngắm cảnh này đã đóng cửa, và khách du lịch không được phép leo núi.
Nhưng nơi đây chỉ là một khu vực ngắm cảnh nho nhỏ, không phải là danh lam thắng cảnh cấp quốc gia, nên việc quản lý cũng không chặt chẽ lắm.
Từ bên cạnh chân núi, Vương Triệt trèo qua hàng rào, mặc vào một bộ đồ leo núi màu đen nhánh, sau đó anh ôm Lục Mao Trùng trong ngực rồi leo thăng lên núi.
Thời gian đi tới giữa trưa.
Dù là giữa trưa nhưng không có mặt trời chói chang, mà chỉ có mây đen che phủ.
Bầu trời hơi có vẻ âm u, báo hiệu mưa lớn và gió giật đang đến gần.
Vương Triệt vốn dĩ không muốn mang theo Lục Mao Trùng tới đây, tuy nhiên lần tu luyện này là cực kỳ quan trọng, bởi vậy Vương Triệt vẫn quyết định đưa Lục Mao Trùng tới đây để quan sát một chút.
Vì dù sao trẻ còn cũng cần phải mở mang kiến thức mà.
Bởi vì Lục Mao Trùng đang mặc vào Cơ Giới Vũ Trang, nên chỉ cần nó không cởi ra thì thân hình hiện tại của nó chỉ tầm năm mươi đến sáu mươi centimet, chỉ cỡ một chú chó con nên không đáng để người ta chú ý.
Vương Triệt muốn cho Lục Mao Trùng biết cường độ cao hơn và huấn luyện sâu hơn là như thế nào.
Anh mạo hiểm lẻn qua mấy vị nhân viên tuần tra lười biếng trên núi.
Ngọn núi này cũng không cao lắm, chỉ tầm hai ba trăm mét. Khi Vương Triệt đi được nửa đường thì mây đen kéo đến cuồn cuộn, gió giật gầm rú, mưa như trút nước!
Cơn mưa lớn bên trong núi rừng tựa như đang tấu lên một khúc thì thầm u ám hỗn độn.
Hoàn cảnh như vậy trông rất âm trầm và ảm đạm.
Nhưng tâm tình của Vương Triệt vẫn vắng lặng như giếng cổ không gợn sóng, anh bình tĩnh không một chút rung động.
Lục Mao Trùng thò đầu ra khỏi vòng tay Vương Triệt, nhìn theo cơn mưa nặng hạt bên ngoài.
Nó không biết Vương Triệt đang định làm gì, vì vậy nó cảm thấy rất tò mò.