Chương 213: Từ Lực Kiếm Xuất Trận
Viên Tiểu Nhạc bất chợt cười to, nói: “Tốt, Triệt Ca, vậy phải để anh ra tay rồi! Dùng con Lục Mao Trùng của anh đánh cho con Hạo Thiên Hổ kia nằm xuống đi!"
"Ti ngô? ! !"
Lục Mao Trùng giấu ở trong ngực Vương Triệt nghe vậy bỗng nhiên lộ ra cái đầu.
Tôi phải đánh nhau nữa sao? ! !
Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng và đi lên đài thi đấu, nói: "Không cần Lục Mao Trùng!"
Viên Tiểu Nhạc liền giật mình, hỏi:
"Anh không cần Lục Mao Trùng á? Ngoại trừ Lục Mao Trùng ra, anh cũng không còn con hồn sủng nào khác mà...”
“Ài ài! Không đúng! Vào lúc kiểm tra tại căn cứ nghiên cứu hồn sủng hôm đó, hình như anh đã lấy được một con Từ Lực Kiếm là hồn sủng hệ Máy Móc thì phải? Nhưng mà con Từ Lực Kiếm kia...”
Cùng lúc đó, tại trên đài thi đấu.
Hà Chấn Phong nhìn thấy người tới thì lập tức hai mắt tỏa sáng, nói: "Anh chính là Vương Triệt đúng không? Ừm, quả là một vị đẹp trai quá mức!"
"..."
Khi Vương Triệt lên đài thi đấu, rất nhiều bạn học đều nhao nhao la lên.
Hà Chấn Phong dò xét trên dưới Vương Triệt, rồi cười tủm tỉm nói: "Anh vừa có dáng dấp đẹp trai lại vừa mạnh như vậy, chúng tỏ nhân khí của anh cực kỳ cao!"
"Nghe nói hồn sủng anh là một con Lục Mao Trùng phải không? Có thể để cho tôi kiến thức nó một chút được chứ?"
Vương Triệt lắc đầu nói: "Vậy không được!"
Hà Chấn Phong hỏi: "Vì sao?"
Vương Triệt: "Vì con Hạo Thiên Hổ của anh quá yếu!"
"..."
Hà Chấn Phong đầu tiên là sững sờ, sau đó anh ta lại cười một tiếng.
"Grào!"
Hạo Thiên Hổ bên cạnh tựa như nghe hiểu, nó lập tức phát ra một tiếng gào rống mãnh liệt.
Bốn phía người nó có điện quang chớp động, thân thể cao lớn kia của nó tản ra uy thế giống như một vị vương giả.
Hà Chấn Phong cũng không tức giận, anh ta làm ra một cái tư thế xin mời, nói: "Lên! Ngoại trừ Lục Mao Trùng ra, chẳng lẽ anh còn có hồn sủng thứ hai? Vậy thành Thiên Tâm các anh xác thực rất lợi hại! Tôi đã đi qua hơn ba mươi tòa thành thị của châu Tây Nhạc, trước mắt, số học sinh bồi dưỡng ra hồn sủng thứ hai đại khái chỉ có hai người! Và anh là người thứ ba!"
Vương Triệt không nhanh không chậm lấy ra bảo rương hồn sủng rồi nhẹ nhàng mở ra.
Một luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên, và Từ Lực Kiếm lập tức bay ra ngoài. Mũi kiếm của nó chỉ thẳng về phía trước và nổi bồng bềnh giữa không trung.
Khi nhìn thấy một màn này, mọi người đều nhất thời ngây ngẩn.
Các học sinh lớp mười hai có mặt ở đây tất nhiên đều đã biết Vương Triệt đã đạt được con Từ Lực Kiếm này.
Nhưng chỉ vừa mới qua đi một tuần mà thôi!
Tu vi hồn lực của con Từ Lực Kiếm này rõ ràng là rất thấp, vậy làm sao nó có thể đối kháng với hồn sủng giai đoạn tiến hóa thứ ba được chứ? Tu vi hồn lực của Thiểm Điện Hạo Thiên Hổ lên tới bốn trăm năm lận nha!
Không chỉ có học sinh trường cấp 3 Nhất Trung, mà ngay cả Hà Chấn Phong và hai vị nam nữ ăn mặc đồng phục chiến đấu kia cũng đều ngây ngẩn cả người.
Hà Chấn Phong có chút biến sắc, nói: "Từ Lực Kiếm sao? Mà lại là con Từ Lực Kiếm kia nữa! Nó vậy mà lại nằm trong tay anh!"
Vương Triệt hỏi: "Anh biết nó à?"
Hà Chấn Phong lập tức cười to, nói: "Ha ha ha ha... Tất nhiên là tôi biết! Không chỉ có mình tôi biết, mà cả châu Tây Nhạc này cũng có không ít Khế Hồn Sư thiên tài biết đến nó. Bởi vì chúng tôi đều được mời đến để ký kết sinh mệnh hồn ước cùng với nó, nhưng đại bộ phận Khế Hồn Sư thiên tài đều từ bỏ. Đã có một số ít người cảm thấy con Từ Lực Kiếm này rất có tiềm lực và muốn nếm thử một phen, tuy nhiên tất cả đều thất bại."
"Nhất là sau khi nhìn thấy các số liệu nghiên cứu của con Từ Lực Kiếm này, các Khế Hồn Sư được mời đến đằng sau đều không còn nguyện ý tới ký kết hồn ước với nó nữa."
"Ở bên trong chủng loại Từ Lực Kiếm, nó quá nhỏ yếu."
"Về sau nó đã bị cất giữ tại tổng bộ nghiên cứu hồn sủng của châu Tây Nhạc, nhưng tôi thật không nghĩ tới, nó thế mà lại xuất hiện tại chỗ của anh!"
Hà Chấn Phong tụa như nghĩ đến chuyện gì đó rất buồn cười.
Nụ cười trên mặt anh ta đã không còn giữ lại nữa.
Nhưng Hà Chấn Phong bỗng nhiên thu lại nụ cười và nghiêm túc nói: "Này bạn học, tôi không có nói đùa đâu, con Từ Lực Kiếm này có tình huống cực kỳ phức tạp! Nếu anh mang nó theo bên người, chắc chắn anh sẽ nhận lấy không ít buồn rầu đó! Nếu như giữa anh và nó còn chưa có ký kết sinh mệnh hồn ước, tôi khuyên anh lập tức trả nó về chỗ cũ đi."
"Về phần lấy nó ra đối chiến cùng tôi thì coi như thôi! Bởi vì chuyện này là không cần thiết!"
"Đứa bé này thật đáng thương!"
Hà Chấn Phong nói với giọng điệu nghiêm túc, tựa như anh ta cũng biết sơ lược đối với con Từ Lực Kiếm này.
Nhất là ánh mắt của anh ta đang mang theo vài phần thương hại.
Vương Triệt xem xét Từ Lực Kiếm một chút, giáo sư Ngạn đã nói qua về tiểu sử của đứa bé này.
Không phải kể về thời điểm khi xưa, mà
giáo sư Ngạn nói rằng con Từ Lực Kiếm này là được đưa tới từ tổng bộ nghiên cứu hồn sủng của châu Tây Nhạc.
Về phần nguyên nhân đưa tới là do bên đó không thể giải quyết được nó.
Nên bọn họ chỉ có thể tạm thời đặt tại chỗ của giáo sư Ngạn, rồi mới lại tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Tốt nhất là có thể tìm ra một vị Khế Hồn Sư thích hợp với nó.
Ừm, sau đó liền tìm tới Vương Triệt.