Chương 221: Muốn Lên Làm Lão Đại
Hàng năm, trong bảy đại chiến khu của Liên Bang Võ Hồn đều sẽ xuất hiện không ít Võ Hồn mới, màu sắc cũng rất cổ quái kỳ lạ.
Võ Hồn mới cần người ta đi kiểm tra để định ra phẩm chất. Võ Hồn càng cường đại thì càng khó xác định.
Nhưng mà, ngoại trừ Vương Triệt ra bên ngoài, trên thế giới này cũng sẽ không có người nào biết về toà Vạn Tàng Đạo Cung này.
Thế nên việc để người ta định ra phẩm cấp cho nó khiến Vương Triệt cảm thấy đang vũ nhục nó.
Vì vô thượng đạo khí là khái niệm gì?
Nếu không chút khách khí mà nói, khi Vương Triệt phóng xuất ra tòa Vạn Tàng Đạo Cung mang cấp bậc như trước, coi như là thế giới trình độ cao cũng đều có thể trực tiếp bị chấn sụp, ức vạn sinh linh sẽ vẫn diệt trong nháy mắt.
"Xác định phẩm cấp Võ Hồn chính là đề thi chung ngày mai, nhưng có nhiều điểm hay không cũng không quan trọng với ta."
"Mà thứ quan trọng nhất với ta chính là ta có thể tu luyện."
Sau khi hoàn toàn cảm ứng ra hình thái Võ Hồn, Vương Triệt đã cảm nhận được rõ ràng hồn lực giữa thiên địa. Khi hồn lực này tiến vào thân thể thì chúng không còn tán đi nữa.
Võ Hồn tựa như một khối nam châm, có thể hấp dẫn hồn lực giữa thiên địa, và cũng đem những hồn lực này đặt vào bên trong thân thể, đưa chúng lưu chuyển khắp toàn thân nhằm cường hóa thân thể cho nhân loại.
"Trước tiên phải ổn định vững vàng Võ Hồn, rồi để kết thúc kỳ thi tốt nghiệp đề chung ngày mai, sau đó ta mới chậm rãi tu luyện."
Vì để tu luyện sau khi thức tỉnh Võ Hồn, Vương Triệt đã chờ đợi suốt mấy tháng, cho nên anh cũng không ngại chờ thêm một ngày nữa.
Trong lúc đó, anh cũng đã suy nghĩ biện pháp để cải tiến mấy loại công pháp tu luyện.
Nhưng việc tu luyện Võ Hồn có quan hệ trọng đại, nên khi tiến hành cải tiến công pháp Vương Triệt nhất định phải xoay quanh Võ Hồn.
Bởi vậy, trước khi Võ Hồn thức tỉnh, bất kỳ loại công pháp cải tiến nào cũng đều không có tác dụng.
Chỉ có chờ đến khi Võ Hồn thức tỉnh về sau, rồi căn cứ vào hình thái Võ Hồn để tiến hành cải tiến công pháp thì mới có thể tu luyện.
Đêm đã khuya, cha mẹ Vương Triệt cũng đã sớm đi ngủ.
Cho nên bọn họ sẽ không rõ ràng tình huống của Vương Triệt lúc này.
Luồng ánh sáng bảy sắc kia lóe lên một cái rồi biến mất, trông giống như một chùm sao băng bay xẹt qua bầu trời.
Nhưng lúc này, cũng còn nhiều học sinh khác đang tự chủ thức tỉnh Võ Hồn.
Tại bên trong kiến thức của mọi người, ánh sáng màu tím liền đại biểu cho Võ Hồn có phẩm chất Truyền Thừa, như vậy mới có thể gây nên một trận sợ hãi than thở.
Về phần Võ Hồn phẩm chất Thần Thoại có ánh sáng màu vàng, tại cái địa phương nho nhỏ như thành Thiên Tâm này hiển nhiên là không có.
Ánh sáng bảy sắc lấp lóe, đưa tới một chút chú ý, nhưng đại bộ phận đều cực kỳ mơ hồ, cảm thấy đây có lẽ là một chùm sao băng mà thôi.
Vương Triệt suy nghĩ một hồi rồi bình phục lại tâm thần, anh ngã đầu lên trên cái bụng mềm mềm của Lục Mao Trùng rồi sau đó ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau.
Khi đang ăn điểm tâm, cha Vương Triệt cảm thấy rất lo lắng, nói: "Con trai, hôm nay chính là kỳ thi tốt nghiệp đề chung đó, thành tích ngành học cơ sở của con thì cha không lo lắng, nhưng về phương diện Võ Hồn này, ta không biết con có thể thức tỉnh hay không nữa..."
Mẹ Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng, nói: "Coi như con trai chúng ta không thể tự chủ thức tỉnh, nhưng vẫn còn có ngoại lực hỗ trợ. Ông nói ra những lời này làm gì? Ông nhìn xem, đứa bé này được tiểu Triệt bồi dưỡng tốt bao nhiêu! Mặc dù tôi đều quên hết những kiến thức lúc trước, nhưng tôi biết, nếu hồn sủng được bồi dưỡng tốt thì xác suất thức tỉnh Võ Hồn sẽ càng cao, và tư chất Võ Hồn cũng sẽ cao theo."
Lục Mao Trùng đang dồn dập ăn lá cây, còn Từ Lực Kiếm thì đang dùng mũi kiếm của nó cắm vào một viên đá hạt để hấp thu năng lượng trong đó.
Đã qua đi một tháng, cha mẹ Vương Triệt hiển nhiên đã nhìn thành thói quen đối với hai đứa bé này.
Lục Mao Trùng đã ăn xong lá cây nhưng nó vẫn chưa thỏa mãn, nó liền nhìn về phía viên đá hạt của Từ Lực Kiếm.
Vì sức ăn của Lục Mao Trùng càng ngày càng tăng do tu vi hồn lực của nó đã được đề cao.
"Tư tư..."
Từ Lực Kiếm cảm nhận được ánh mắt của Lục Mao Trùng, nó vội vã cắm thêm mấy nhát kiếm để hấp thu sạch sẽ năng lượng trong viên đá hạt, sau đó nó mới hất viên đá hạt không còn ánh sáng một cách hào phóng về phía Lục Mao Trùng.
Lục Mao Trùng liếm liếm viên đá hạt nhưng nó phát hiện hương vị cũng không tốt để ăn, nó tỏ ra ghét bỏ mà dùng cái đuôi quất bay viên đá hạt, sau đó lặng lẽ nằm im tại một bên để tiêu hóa hấp thu lá cây.
Hai con hồn sủng đã ở chung được một tháng, nên cả hai cũng đã có một chút tình cảm mỏng manh.
Mặc dù chênh lệch giống loài cực lớn, nhưng cách hồn sủng giao lưu đều giống nhau.
Lục Mao Trùng nhiều lần muốn để cho Từ Lực Kiếm nhận nó làm lão đại, bởi vì nó cảm thấy mình rất mạnh, và Từ Lực Kiếm sẽ đánh không lại chính mình.
Nhưng Từ Lực Kiếm lại cảm thấy không phục, bởi vì Lục Mao Trùng không biết bay!
Mi không biết bay mà ta lại bay biết.
Vậy mi dựa vào cái gì để ta để gọi mi là lão đại?
Lục Mao Trùng rất tức giận, nó cảm thấy Từ Lực Kiếm đang xem thường nó.
Ai nói ta không thể bay?
Nếu ta dùng Hồn kỹ Phóng Tơ thì ta cũng có thể bay rất tốt nhá!
Mặc dù... ta chỉ có thể bay lượn một đoạn ngắn mà thôi!