Chương 223: Dễ Dàng Đứng Nhất (1/28)
"Lâm Hi nữ thần đã trở về rồi kìa! Tôi vừa mới nhìn thấy! Cô ấy cũng trở về để tham gia buổi kiểm tra!"
"Chỉ còn một giờ nữa là bắt đầu kiểm tra! Các bạn, hẹn gặp lại tại bài kiểm tra thức tỉnh Võ Hồn vào buổi chiều!"
...
Khi thấy các em học sinh trong lớp đang cực kỳ hào hứng như vậy, thầy giáo Trịnh cũng vui vẻ cười theo.
Vào thời hiện đại, học sinh và thầy giáo cũng không có sự ngăn cách quá nghiêm trọng, tăng thêm việc được giáo dục rất đúng chỗ.
Bình thường, thầy giáo Trịnh dạy học vô cùng nghiêm khắc, nhưng khi ở bên trong nhóm chat, ông ấy vẫn có thể vui vẻ trò chuyện cùng với các bạn học sinh.
Và thầy giáo Trịnh còn thường xuyên gửi tới một vài biểu cảm hài hước.
Ông ấy đeo trên người thẻ giám thị, không nhanh không chậm đi vào trường thi, trong lòng đang suy tư:
"Buổi tối hôm qua có một luồng ánh sáng bảy sắc cầu vồng trông cực kỳ loá mắt! Hiện nay, bên trong quy định phẩm cấp Võ Hồn của Liên Bang Võ Hồn không có loại màu sắc này... Không biết cái Võ Hồn mới kia sẽ có phẩm cấp gì đây..."
Tối hôm qua luồng ánh sáng bảy sắc cầu vồng đã bị rất nhiều người thấy được.
Mà thân làm thầy giáo, cho nên những gì thầy giáo Trịnh hiểu được và nghĩ được tự nhiên sẽ càng sâu xa hơn.
Thầy giáo Trịnh bỗng nhiên nghĩ đến: "Chuyện này rất có thể là từ cậu nhóc Vương Triệt kia..."
Đại bộ phận Võ Hồn của các học sinh trong lớp, thầy giáo Trịnh đều đã bí mật hỏi thăm qua.
Nhưng chỉ có Vương Triệt là rất kín miệng, cái gì cũng không chịu nói.
Ông ấy vừa hỏi một chút thì Vương Triệt liền nói không hoàn toàn cảm ứng ra được.
Đương nhiên, thầy giáo Trịnh cũng không loại trừ khả năng là những người khác.
Chỉ là ông ấy dựa theo trực giác trong lòng để đoán rằng đây sẽ là Vương Triệt.
Giống như khi kiểm tra Võ Hồn, có một số học sinh trước khi đi thi đã đoán ra điểm số của mình tương đối chính xác.
Kỳ thi tốt nghiệp đề chung rất nhanh liền bắt đầu.
Phần kiểm tra về ngành học cơ sở chính là thi viết.
Đối với Vương Triệt chuyện này không có gì đáng kể, nên chưa đến một giờ anh đã làm xong bài thi.
Còn phần kiểm tra về ngành học hồn sủng thì Vương Triệt cần làm lâu hơn một chút. Bởi vì ngoại trừ thi viết ra bên ngoài, phần thi này còn cần tiến hành kiểm tra đối với việc bồi dưỡng hồn sủng.
Trên cơ bản, chỉ cần hồn sủng đạt từ 300 năm tu vi hồn lực trở lên và đã học xong hai loại Hồn kỹ, như vậy sẽ có thể lấy được điểm số tương đối cao.
Sau đó sẽ kết hợp cả bài thi lại để tổng hợp ra điểm số cho cả phần thi.
Trước mắt, tu vi hồn lực của Lục Mao Trùng đã đạt tới 600 năm.
Trên cơ bản, mỗi ngày nó đều bảo trì tăng lên ba năm tu vi hồn lực.
Từ Lực Kiếm thì vẫn còn đang củng cố căn cơ, cho nên sau khi tu luyện Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Kinh, tu vi hồn lực của nó chỉ tăng lên được một đoạn.
Trong ba tuần vừa qua, Từ Lực Kiếm cũng đã ổn định tăng lên 240 năm tu vi hồn lực.
Nhưng bài kiểm tra này chỉ cần kiểm tra Lục Mao Trùng, còn Từ Lực Kiếm thì cũng không cần kiểm tra.
Về ngành học hồn sủng này, đối với Vương Triệt mà nói, anh sẽ không thể tồn tại vấn đề gì.
Cho nên việc anh cầm tới max điểm cũng không thành có gì khó.
Đại bộ phận hồn sủng của học sinh đều có tu vi hồn lực nằm trong khoảng 300 năm.
Nếu hồn sủng nào có tư chất tốt và điều kiện tốt thì có thể đạt tới 400 năm tu vi hồn lực.
Còn số hồn sủng có thể đạt tới 500 năm tu vi hồn lực chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Và trước mắt, chỉ có Lục Mao Trùng của Vương Triệt là đạt tới 600 năm tu vi hồn lực.
Sau khi thi xong hai ngành học chính là phần thi thức tỉnh Võ Hồn.
Điểm số trong phần thi thức tỉnh Võ Hồn sẽ được tính trực tiếp.
Còn điểm số của hai ngành học trước phải cần tiến hành nghiệm chứng tính toán và ghi chép thống kê, nên sẽ cần thời gian mấy ngày.
Sau khi nghỉ ngơi, Vương Triệt liền đi tới bãi tập.
Để kiểm tra việc thức tỉnh Võ Hồn cần có dụng cụ đặc thù cùng với giám khảo là Khế Hồn sư chuyên nghiệp.
Thời điểm Vương Triệt đi vào bãi tập, trên bãi tập đã đứng rất nhiều học sinh và hồn sủng của bọn họ.
Từng lớp lại từng lớp học sinh sắp xếp thành hàng một cách chỉnh tề, phần lớn trên mặt bọn họ đều có sự hưng phấn và vẻ chờ mong.
Có số ít học sinh bởi vì đã sớm tự chủ thức tỉnh Võ Hồn, cho nên bọn họ đã biết Võ Hồn của mình cụ thể là cái gì. Mỗi khi bọn họ nghĩ đến mình có thể rực rỡ hào quang tại sân trường khi thức tỉnh ra Võ Hồn cường đại, và làm cho mọi người chú ý tới, tự nhiên ai nấy cũng đều mang theo tâm tình vô cùng kích động.
Vấn đề làm ra náo động chính là thứ có thể thỏa mãn tâm thái hư vinh cực lớn của các học sinh.
Thậm chí rất nhiều học sinh còn tưởng tượng khi mình thức tỉnh ra Võ Hồn cường đại, đám người chung quanh liền sẽ bộc phát ra một trận reo hò, và vô vàn ánh mắt hâm mộ sẽ đập vào mặt mình từ bốn phương tám hướng.
Khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy thỏa mãn đến muốn bay lên trời.
Tất cả bọn họ đều đang kìm nén sự vui sướng trong lòng.
Đúng lúc này, giọng nói của Hứa Hải Phong bất chợt truyền đến: "Lão Vương, anh đã cảm ứng ra hình thái Võ Hồn của mình chưa?"