Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 268: Phúc Thú Trúc Hùng (11/30)

Chương 268: Phúc Thú Trúc Hùng (11/30)


Vị đội trưởng nghiêm túc nói: “Châu Tây Nhạc có núi Đa Hùng trùng điệp, tại thời kỳ chiến tranh trước đây, nơi này có hoàn cảnh hiểm ác, đừng nhìn bề ngoài Trúc Hùng làm cho người khác ưa thích, nhưng chúng lại có thể tại bên trong hoàn cảnh hiểm ác như vậy mà nhẹ nhõm sống sót. Năm xưa, tiền bối tổ tiên của Châu Tây Nhạc đã dựa vào việc bồi dưỡng Trúc Hùng, để sinh tồn trong hoàn cảnh cường địch ngoại giới xâm lấn.”
“Tổ tiên đã suất lĩnh tộc nhân, dẫn theo quân đội Trúc Hùng, từ Châu Tây Nhạc xông ra biên thùy, xé nát phòng ngự của cường địch.”
“Về sau, liền trở thành Phúc Thú của Châu Tây Nhạc chúng ta. Mà bảy đại chiến khu và chín đại châu đều có Phúc Thú của riêng mình. Có thể những con Phúc Thú này có tiềm chất chủng tộc không cao, nhưng tiềm lực của chúng đều rất mạnh.”
“Thành Vinh Đô bên này thế nhưng đã có không ít học sinh bồi dưỡng Trúc Hùng.”
“Nếu anh gặp chúng tại trận đấu, vậy anh nhất định phải cẩn thận. Vì Trúc Hùng rất mạnh, hơn nữa nó có rất nhiều phương hướng tiến hóa.”
Vương Triệt không có thấy qua mấy con Trúc Hùng tại thành Thiên Tâm.
Chủ yếu là ở căn cứ nghiên cứu Hồn Sủng.
Vì vậy rất ít gặp học sinh bồi dưỡng Trúc Hùng.
Trúc Hùng có yêu cầu không cao về thức ăn, coi như ăn cây trúc sợi cỏ thông thường thì chúng đều có thể chậm rãi trưởng thành.
Nhưng chúng lại ăn với số lượng rất lớn, nên gia đình bình thường sẽ không muốn bồi dưỡng.
Thời kỳ chiến tranh, khi đó nhân khẩu giảm mạnh, cái gì ở Châu Tây Nhạc cũng đều thiếu, nhưng lại không thiếu rừng trúc cây xanh.
Hơn nữa, những loại Hồn Sủng khác hoặc là chết, hoặc là không thích ứng được hoàn cảnh.
Mà Trúc Hùng có tính thích ứng rất mạnh, tăng thêm da dày thịt béo, nên tự nhiên chúng rất dễ dàng được bồi dưỡng.
Thời hiện đại thì còn tốt hơn.
Thường thường các gia đình bậc trung vẫn có thể bồi dưỡng Trúc Hùng mà không có gì áp lực.
Thành Vinh Đô được xem như thủ đô của Châu Tây Nhạc, phần lớn các gia đình đều rất không tệ, nên việc bồi dưỡng Trúc Hùng sẽ rất dễ dàng.
Trúc Hùng có tiềm chất chủng tộc chỉ tiếp cận trình độ cực hiếm, vẫn nằm trong loại Hồn Sủng hiếm có.
Vương Triệt nói: “Hy vọng có thể gặp được.”
Khi đến nhà ga, các bạn học đã sớm hoàn thành thi đua đều đang yên tĩnh chờ đợi ở đại sảnh.
Vị đội trưởng chào tạm biệt Vương Triệt và nói rằng, sau khi bọn họ rút quân về căn cứ sẽ thỉnh công cho anh.
Cho nên lần này sẽ không giống như cuộc thi đua tại vùng dã ngoại trước kia, sẽ không cho Vương Triệt thêm điểm.
Vì khi đó chỉ có hơn ba mươi người dự thi.
Mà lần thi đua này hoàn toàn là để cho các học sinh nhanh chóng tiến vào khu vực an toàn tại biên giới.
Hơn nữa, nhân số dự thi quá nhiều.
Khoảng chừng mấy trăm người.
Và Vương Triệt cũng đã sớm vượt qua thời hạn cho phép nửa giờ.
Đối với Vương Triệt, đừng nói loại thi đua giải trí này, coi như là loại thi đua chính thức thì anh cũng không cảm thấy hứng thú.
Đến nỗi ngay cả Khải Huyền Cup có được thêm điểm hay không thì anh lại càng không để ý.
Kết quả lần này Vương Triệt đã cảm thấy hài lòng.
Anh nhận thấy bất kỳ khen thưởng gì cũng không sánh nổi việc Lục Mao Trùng trưởng thành.
Bởi vì nói từ trên bản chất, dù lấy được đại bộ phận ban thưởng thì cũng chỉ dùng để bồi dưỡng Hồn Sủng, giúp cho chúng trưởng thành.
Sau khi tụ hợp cùng các bạn học, rõ ràng đã có rất nhiều bạn học cảm thấy hiếu kỳ.
Hứa Hải Phong thì liền trực tiếp hỏi: “Lão Vương, có phải anh đã phải gặp chuyện gì trên đường hay không? Lấy tốc độ của anh thì không nên đến chậm như thế!”
Vương Triệt nói: “Trên đường gặp phải chút chuyện.”
Hứa Hải Phong nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy? Lấy thực lực của anh và Lục Mao Trùng toàn lực tiến tới, vậy cũng phải dành top 3 cuộc thi chứ?”
Vương Triệt chậm rãi giải thích: “Thực không dám giấu giếm, vì Lục Mao Trùng có tốc độ quá nhanh, nên nó đột nhiên lao vào một con sông.”
Đông đảo bạn học lập tức vễnh tai lắng nghe.
Còn có thể có loại chuyện này nữa sao?
Ngay cả Lục Mao Trùng đã hoàn toàn khôi phục cũng đều mộng bức: lúc nào mà tôi đã lao vào con sông thế?
Hứa Hải Phong hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vương Triệt thay đổi giọng điệu: “Sau đó trong con sông đột nhiên nhảy ra một ông lão thần bí, toàn thân ông ta phát ra mười đạo Hồn Hoàn, trông giống như một vị Thiên Vương Chiến Thần vậy.”
Đám người nghe vậy liền biết là Vương Triệt đang khoác lác!
Nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng đến cao hơn, rõ ràng là muốn tiếp tục nghe.
Lục Mao Trùng cũng không nhịn được mà nghiêm túc lắng nghe.
Bởi vì Khế Hồn Sư của nó chính là một vị thiên tài về phương diện giảng cố sự này!
“Ông lão thần bí kia vừa lao ra con sông thì trên tay đã cầm theo hai con Lục Mao Trùng. Ông ta nói rằng, bên tay trái ta là Lục Mao Trùng màu vàng, bên tay phải ta là Lục Mao Trùng màu bạc, người trẻ tuổi, anh đánh rơi hồn sủng, là con Lục Mao Trùng màu vàng hay là con Lục Mao Trùng màu bạc?”
“Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy trong con sông bất chợt phát ra một tia sáng mãnh liệt. Giữa nước sông cuồn cuộn, một con cự long màu xanh lá cây bỗng nhiên bay ra, tiếp đó nó bay lượn giữa không trung và nhìn tôi chằm chằm.”
Đám người nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.
Cả đám đã bị hấp dẫn.
Một bạn học vội vã hỏi: “Vương Triệt, sẽ không phải con cự long kia chính là Lục Mao Trùng của anh chứ? Mà ông lão kia thế nào rồi?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất