Chương 5: Phong Hào Thiên Vương
Đi ra cửa phòng, Vương Triệt nhìn thấy mẹ mình đang đứng chơi đùa với bé Lục Mao Trùng kia.
"Lão Vương, đợi lát nữa chúng ta xin phép nghỉ, sau đó chúng ta sẽ đưa tiểu Triệt và đứa bé này ra ngoài giải sầu một chút."
"Không phải tiểu Triệt đã hẹn với bạn học đi ra ngoài dạo chơi rồi sao?"
"Tôi biết, nhưng ông có biết con mình đi chơi chỗ nào không? Chính là căn cứ bồi dưỡng hồn sủng đó! Con mình có mấy vị bạn học hảo hữu, đều đang dự định đi tới căn cứ bồi dưỡng hồn sủng để mua trứng hồn sủng. Đến lúc đó chẳng phải trong lòng tiểu Triệt sẽ lại thất lạc càng lớn hơn sao? Chỗ nào con mình còn có thể chịu được a?"
"Ài, tôi thế mà lại quên bén mất chuyện này! Được thôi!"
Hai người đang trao đổi thì Vương Triệt bỗng đi ra.
Vương Triệt nói: "Không cần đâu cha mẹ."
Hai người lúc này: "..."
"Chờ một lát con sẽ liền ra ngoài." Vương Triệt nhìn cha mẹ mình và nói ra với ánh mắt rất bình tĩnh.
"Tiểu Triệt, con không có chuyện gì chứ?" Mẹ Vương Triệt kinh ngạc mà nhìn về phía Vương Triệt hỏi.
Con mình mới vừa nãy còn thất hồn lạc phách, vậy tại sao nhanh như vậy liền tốt lại rồi?
"Con không sao." Trên mặt Vương Triệt lộ ra vẻ tươi cười nói.
"Vậy vừa rồi lúc ăn cơm con làm sao thế?" Cha Vương Triệt cảm thấy Vương Triệt bây giờ và hôm qua đã giống nhau đến mấy phần nên hỏi dò.
Vương Triệt thuận miệng nói: "Là do tối qua con mơ thấy ác mộng. Không phải là bởi vì chuyện hồn sủng gì đâu ạ."
Cha Vương Triệt nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là vậy. Là ác mộng gì thế con? Mới sáng sớm mà đã khiến cho con mang dáng vẻ mất hồn rồi?"
Vương Triệt nhìn cha mình, anh suy nghĩ một chút rồi nói:
"Trong mơ con thấy cha nói cho con biết rằng, cha thật ra chính là khế hồn sư phong hào Thiên Vương đang ẩn tàng, là thành viên một trong bảy đại chiến khu của Liên Bang Võ Hồn. Cha đang giấu mình trong hồng trần để trải nghiệm nhân sinh."
Cha Vương Triệt nghe xong lập tức sững sờ, sau đó ông một mặt chấn kinh và mừng rỡ, nói: "Còn có loại mộng đẹp này cơ à? Vậy tại sao cha không mơ được nhỉ? Không đúng, đây là một giấc mơ rất đẹp mà! Nhưng vì sao con lại nói đó là ác mộng?"
Vương Triệt giải thích: "Trong lúc con đang vui vẻ, ngay sau đó cha lại nói với con rằng, con không phải là con ruột của cha, là do cha nhặt được mà thôi. Con và cha không hề có quan hệ huyết mạch."
Cha Vương Triệt liền ngây ngẩn cả người, sau đó ông giật mình gật đầu nói: "Vậy đó đúng là ác mộng thật rồi, khó trách vì sao con lại thất hồn lạc phách như thế."
Mẹ Vương Triệt cũng gật đầu và bừng tỉnh đại ngộ.
Phong hào Thiên Vương là những khế hồn sư đương thời vô địch trên thế giới, là sự khẳng định của Liên Bang Võ Hồn đối với những khế hồn sư mạnh mẽ nhất.
Là biểu tượng của vinh quang và thực lực.
Là hình tượng mà tất cả các khế hồn sư đều tôn sùng và hướng tới.
Nếu như có được huyết mạch của Thiên Vương, Võ Hồn được thức tỉnh tuyệt đối sẽ không quá kém.
Nếu không có quan hệ huyết mạch, vậy thì...
"Vậy con có mang theo đứa bé này không?" Mẹ Vương Triệt chọc chọc cái đầu non nớt của Lục Mao Trùng hỏi.
Vương Triệt nhìn về phía bé Lục Mao Trùng kia, nói: "Đương nhiên là có ạ. Nó là hồn sủng của con mà."
Nói xong, Vương Triệt ngồi xổm xuống, sờ lên đầu bé Lục Mao Trùng và mở ra bàn tay.
"Ti ngô~!"
Lục Mao Trùng co rụt lại thân thể, đầu tiên là nó dùng đầu chạm vào ngón tay Vương Triệt, để xác định mình sẽ không bị Vương Triệt búng ra.
Sau đó nó mới vui vẻ nhúc nhích leo lên bàn tay của Vương Triệt.
Đôi mắt như hai viên thủy tinh của nó cũng cong cong lên, mang bộ dáng cực kỳ vui vẻ.
Vương Triệt thở dài trong lòng.
Sau đó anh đem đứa bé này đặt vào túi áo trong ngực.
Về sủng vật thì kiếp trước anh đã thu qua không ít.
Tùy tiện một con cũng là cấp bậc Thần thú tồn tại trong Tu Tiên Giới.
Còn nhỏ yếu như này thì...
Nhưng cũng không sao!
Trong lòng Vương Triệt tự nói với mình là chuyện này không thành vấn đề.
Đi ra cửa nhà, không khí sáng sớm trong lành tươi mới, có thể giúp cho những người khốn đốn được sảng khoái tinh thần.
Vương Triệt hít vào một hơi thật sâu, nhìn lên trên bầu trời xanh thẳm, cùng với từng dãy nhà cao tầng.
Chỗ ở của nhà anh chỉ là một khu cư xá rất bình thường.
Nhưng hoàn cảnh cây xanh hoá cũng không phải kém.
Chung quanh khu cư xá đều trồng Hoa Bạch Ngân, không chỉ có hình dáng xinh đẹp, mà loại hoa này còn có thể tịnh hóa không khí bị ô nhiễm, tản mát ra hương thơm tươi mát.
Đây là loại thực vật mà đại bộ phận thành thị đều chọn lựa đầu tiên để cây xanh hoá đô thị.
Đương nhiên, Hoa Bạch Ngân bình thường cũng không phải là Hồn thú, mà nó chỉ là một loại thực vật đặc thù.
Trừ cái đó ra, cây cối trồng khắp bốn phía chính là cây Vân Đồng Mộc.
Vân Đồng Mộc là loại cây có thân hình thẳng tắp, thân cây màu tím nhạt, lá cây nhìn từ xa lại giống như một đám mây trắng nõn.
Vào ban đêm, những tán lá của cây Vân Đồng Mộc còn có được hiệu quả chiếu sáng rất không tầm thường.
Không chỉ có tạo thành mỹ quan đô thị, mà còn mười phần thực dụng.
Đồng thời, loại cây Vân Đồng Mộc bình thường cũng không phải Hồn thú, cũng chỉ là một loại thực vật đặc thù mà thôi.
Đi ra khu cư xá, trên đường đi Vương Triệt có thể nhìn thấy không ít người mang theo hồn sủng đi tản bộ.
Mà khi Vương Triệt nhìn thấy những hồn sủng này, kỳ thật đại bộ phận đều tương đối phổ thông.
Còn loại hồn sủng quý hiếm thì anh chỉ có thể nhìn thấy một ít.
Tuy vậy, đối với những hộ gia đình bình thường mà nói, nếu như khẽ cắn môi chi ra, thì việc mua cho con mình một quả trứng hồn sủng loại hiếm cũng không phải là không được.
Đi đến một chiếc tàu đệm từ trường, Vương Triệt leo lên đi qua hơn hai mươi cái trạm, sau đó anh mới đi tới một tòa thành thị chỉ có duy nhất một căn cứ bồi dưỡng Hồn thú.
Thế giới này bây giờ chỉ có một tổ chức cao cấp.
Gọi là Liên Bang Võ Hồn.
Phía dưới Liên Bang phân chia thành bảy đại chiến khu.
Mỗi một chiến khu liền tương đương với một quốc gia.
Bên trong chiến khu có những thành trì của riêng mình.
Khu thành thị trước mắt Vương Triệt chính là thành Thiên Tâm thuộc châu Tây Nhạc của Đông Hoa chiến khu.
Toà thành này được tạo hình như một cái tổ chim to, được xây dựng dựa lưng vào vách núi.
Đây chính là căn cứ bồi dưỡng hồn thú Thiên Tâm.