Chương 51: Diễn Kịch! Chấn Kinh!
Không thể hoàn toàn nói Hứa Hải Phong là một tên học sinh cặn bã, nhưng vẫn có thể nói anh ta là nửa tên học sinh cặn bã.
Thành tích văn hóa của anh ta rất bình thường, đối với loại hồn sủng Lục Mao Trùng này mà anh ta cũng không hiểu nhiều.
Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy, Vung Đuôi Kích là một loại Hồn kỹ thuộc về những hồn sủng có đuôi, chỉ cần có đuôi thì đều có thể thi triển được.
Mà Lục Mao Trùng cũng có đuôi, vậy nó cũng có thể lĩnh ngộ được Hồn kỹ Vung Đuôi Kích mới đúng, anh ta cảm thấy không có vấn đề gì trong cái Logic này.
Cho nên, muốn để Hứa Hải Phong hiểu về danh sách Hồn kỹ của những loại hồn sủng nào, thì chỉ có thể lấy ra một ít hồn sủng mà anh ta tương đối quen thuộc, khi đó anh ta mới có khả năng hiểu rõ.
Vương Triệt nhìn Hứa Hải Phong, nói: "Cũng không sao."
Lấy kinh nghiệm dày dặn của Vương Triệt, tự nhiên anh có thể nhìn ra được, Hứa Hải Phong thật sự không cố ý.
Anh ta chỉ nghĩ đến việc đùa giỡn đơn thuần mà thôi, tăng thêm Vương Triệt và Lâm Hi có mối quan hệ rất vi diệu, và kể đến thái độ của con Chi Vân Xà kia nữa.
Hứa Hải Phong chọc chọc đầu của Bách Hoa Thú trong ngực mình, nói: "Con gái à, chúng ta cổ vũ cho Lục Mao Trùng cố lên nha."
"Hô hô!"
Bách Hoa Thú cái hiểu cái không, nên chỉ có thể nhẹ nhàng kêu lên hô hô.
Mà giờ phút này, theo tầm mắt di chuyển của mọi người, Lục Mao Trùng đã đi tới trước mặt viên cự thạch kia.
Nó đứng lặng phía trước viên cự thạch, hình như nó đang tự hỏi, cụ thể mình phải nên làm như thế nào đây?
Bất chợt, trên đầu của nó tựa như hiện lên một chiếc bóng đèn nhỏ, vì nó đã có ý tưởng cho việc này.
Lục Mao Trùng đi tới gần viên cự thạch, nó không có tăng tốc, và cũng không có lao đến, thân thể nó chỉ bỗng nhiên biến đổi!
Trong giây lát, khí thế của nó đã có sự biến đổi long trời lở đất.
Cái đuôi đầy thịt kia nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã ngưng kết thành cây gậy cứng cáp như gậy sắt, sau đó nó đột nhiên vung đuôi ra, trực tiếp đập nện tại trung tâm viên cự thạch.
Giống như thiết chùy đập nện lên trên cái trống.
Ầm! ! !
Tại chỗ bộc phát ra một trận tiếng vang mãnh liệt, cũng bộc phát ra một trận bụi mù.
Bụi mù bao phủ một vùng nhỏ của sân vận động, trong chớp mắt này, chỉ có ánh mắt của thầy giáo Trịnh mới có thể phát hiện ra sự biến hóa của viên cự thạch.
Ngay sau đó, bụi mù dần dần tản ra.
Lục Mao Trùng đang nằm trên mặt đất, phảng phất như nó đã kiệt sức.
Nhưng mà tại một bên khác, viên cự thạch kia cũng đã vỡ thành hai nửa.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nhất thời đều chấn kinh!
Hứa Hải Phong dụi dụi con mắt rồi la lên: "Ngọa tào! Đây chính là Hồn kỹ Vung Đuôi Kích sao? Con vật nhỏ Chi Vân Xà kia đánh ra một đuôi cũng đều không thể chém viên cự thạch này thành hai khúc! Vậy mà… Này Lão Vương, tại sao con Lục Mao Trùng của anh lại mang dáng vẻ hư nhược thế kia? Nó cũng chỉ có thể phát động ra một kích thôi sao?"
Vương Triệt: "..."
Lâm Hi cũng mang vẻ mặt khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy không cách nào tưởng tượng ra được, một cú quất đuôi vừa rồi đã ẩn chưa bao nhiêu lực lượng, thế mà lại có thể trực tiếp đánh cho viên cự thạch này vỡ thành hai mảnh!
Chuyện đánh bay viên cự thạch so với trực tiếp bổ nó ra, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực, đánh ra một kích toàn lực mà có thể cường đại như vậy ư?
Lâm Hi thật không dám tin cảnh tượng trước mắt mình.
Cô ấy cũng là một vị học bá, nên cũng cực kỳ thấu hiểu đối với hồn sủng.
Từ buổi sáng hôm nay, khi Lâm Hi nhìn thấy con Lục Mao Trùng của Vương Triệt lần đầu tiên, cô ấy liền đã tính ra tu vi hồn lực đại khái của Lục Mao Trùng.
Mặc dù trong lòng Lâm Hi lúc đó cũng rất giật mình, nhưng mà cô ấy lại không biểu hiện ra bên ngoài.
Bởi vì đó chỉ là một con Lục Mao Trùng, dù tu vi hồn lực của nó lại cao hơn nữa, thì vẫn như cũ không thể cải biến được thực lực yếu kém của nó.
Nhưng khi viên cự thạch trước mắt cô ấy bị bổ thành hai nửa, thì chuyện này đã lật đổ ý nghĩ trước đó của Lâm Hi.
"Lục Mao Trùng sẽ có loại lực lượng này sao? Tôi… tôi cảm thấy con Vịt Áp Suất của tôi nên đi đối mặt vào tường để hối lỗi a!"
"Quả thật là có chút khoa trương... Chi Vân Xà kia thế nhưng là hồn sủng cực hiếm, dù cho nó không am hiểu về lực lượng, nhưng tiềm chất chủng tộc rất cao của nó sẽ giúp cho thân thể nó, có thể treo lên đánh rất nhiều hồn sủng phổ thông am hiểu lực lượng."
"Đáng lẽ, chênh lệch mười năm tu vi hồn lực giữa hồn sủng cực hiếm và hồn sủng phổ thông mà nói, phải gần như là không có... Vậy tại sao... tại sao con Lục Mao Trùng kia lại mạnh đến như vậy a?"
Rất nhiều bạn học không thể nào hiểu được.
Mà con Chi Vân Xà kia thì lại càng không thể nào hiểu được. Trong mắt nó lúc này đã chuyển từ vẻ khinh thường thành vẻ ngốc trệ.
Sau đó nó liền cứng đờ người tại chỗ.
Nó không thể nào tưởng tượng ra được, vì sao một con Lục Mao Trùng yếu đuối như thế, mà lại có thể phát huy ra được lực lượng khổng lồ như vậy?
Chẳng lẽ Lục Mao Trùng còn lợi hại hơn so với nó sao?
Vì cái gì chứ?
Một lát sau, Lục Mao Trùng mới lật người lại, sau đó nó chậm rãi bò trở về.
Rồi nó nhìn về phía Vương Triệt.
Tựa như nó đang nói: Nhanh khen ta đi!
Vương Triệt sờ lên đầu Lục Mao Trùng nói: "Mi làm không tệ."
Quả thật đứa nhỏ này rất không tệ, vì nó còn biết cả diễn kịch.
Đại khái là Lục Mao Trùng đã cảm nhận được, vị Khế Hồn sư của nó không muốn để cho nó bại lộ ra quá nhiều thực lực.
Hứa Hải Phong tràn đầy vẻ phấn khởi mà hỏi thăm: "Thầy giáo Trịnh, đó là Hồn kỹ Vung Đuôi Kích phải không? Không phải thầy đã nói là Lục Mao Trùng sẽ không thể lĩnh ngộ được Hồn kỹ Vung Đuôi Kích sao?"