Chương 162: Trả Giá 1
Dương Gian đùn đẩy quyền lựa chọn cho Vương Tiểu Minh. Nếu người này đã là giáo sư Bruce - Da, người hiểu rõ đại nghĩa, công minh liêm chính thì anh ta biết nên làm cái gì.
Chỉ cần anh ta bắn chết Ngô Việt, Dương Gian lập tức tin tưởng việc anh ta cắt giảm hồ sơ là vì quốc gia không có bất kỳ một cái gì gọi là ân oán cá nhân bên trong, nếu như vậy thì hắn còn có thể miễn cưỡng tha thứ.
Nếu anh ta làm không được, anh ta chính là kẻ ba hoa, khi đó Dương Gian sẽ không do dự vận dụng lực lượng của lệ quỷ đê giải quyết luôn tên Vương Tiểu Minh này.
Như vậy, hiện tại mpki chuyện đều nằm ở trong tay của Vương Tiểu Minh, chỉ còn chờ xem anh ta quyết định như thế nào mà thôi?
Dương Gian rất chờ mong kết quả mà anh ta lựa chọn.
Giờ phút này, Triệu Kiến Quốc trầm mặc, Lý Quân - Tướng quân của bộ đội đặc chủng cũng không nói câu nào.
Bọn họ biết, đây là một vụ giao dịch, dùng tính mạng của một người bình thường để đổi lấy một vị Cảnh sát Quốc tế.
Vương Tiểu Minh cầm khẩu súng lục, quay đầu nhìn Ngô Việt đang đứng ở một bên.
Lúc này, Ngô Việt đã bắt đầu hoảng sợ:
- Giáo sư…giáo sư Vương, ngài cũng đừng nghe lời nói của tên Dương Gian kia, đây là hắn đang mượn đao giết người, ngay cả khi giết tôi chưa chắc hắn đã trở thành Cảnh sát Quốc tế. Hơn nữa tôi đã cống hiến rất lớn cho phòng thí nghiệm, không chỉ là duy trì tiền tài cho phòng thí nghiệm mà ngay cả đi thu mua lệ quỷ...
Có thể người khác không hiểu tính cách của Vương Tiểu Minh nhưng hắn ta lại hiểu rõ ràng. Người này có thể vì giải quyết chuyện linh dị mà làm bất cứ chuyện gì, trong đó gồm cả việc... giết chết hắn ta.
Vương Tiểu Minh duỗi tay, cầm súng lục chỉ thẳng vào Ngô Việt:
- Ngô Việt, anh không cần nhiều lời, giá trị của Dương Gian cao hơn anh, công ty không có anh thì có thể đổi qua một người khác làm nhưng thiếu đi Dương Gian, thành phố Đại Xương sẽ thiếu mất một người giải quyết chuyện linh dị. Mà anh cũng hiểu tổn thất từ chuyện này rồi đấy. Cho nên giá trị của anh kém xa Dương Gian, hiện tại tôi hi vọng anh có thể phối hợp một chút, chết nhanh một chút. Anh không cần phải lo lắng, vợ con của anh tôi sẽ chăm sóc! !! !
"Đoàng."
Tiếng súng vang lên.
Vương Tiểu Minh nổ súng về phía Ngô Việt không có chút do dự nào nhưng Ngô Việt hoảng sợ vội vàng ôm đầu, may mắn tránh được phát bắn này.
- Chạy mau! !!
Lúc này, tâm trạng của Ngô Việt đã sụp đổ, hắn ta nổi điên lăn lộn mấy vòng giống như chuẩn bị bỏ chạy.
- Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng như núi Thái Sơn, mỗi một người đều có một thời điểm để chết. Hiện tại đã đến lượt của anh, anh không nên chạy làm gì, như vậy chỉ càng khiến cho anh đau đớn hơn mà thôi.
"Đoàng! !"
Ngô Việt hét lên một tiếng thảm thiết, không biết Vương Tiểu Minh đã bắn trúng vào chỗ nào của hắn ta nữa, chỉ thấy hắn ngã nhào xuống đất.
Vương Tiểu Minh cầm súng lục đi qua đó, chỉ thẳng vào đầu hắn ta, khuôn mặt vẫn bình thường như cũ, không có cảm giác thương tiếc nào, có chăng cũng chỉ là một loại giác ngộ.
Một loại giác ngộ vì đại nghĩa không tiếc diệt thân.
Khắp người Ngô Việt đều đổ mồ hôi, toàn thân run rẩy, hai tay chống xuống đất đỡ thân thể hơi ngồi dậy, cầu khẩn:
- Chờ, chờ một chút đi, giáo sư Vương, ngài còn nhớ đến việc tôi mời ngài đi chăm sóc sức khỏe không? Vợ của ngài là do tôi giới thiệu mà...
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đã có tiếng súng thứ 3 vang lên.
- Đoàng!
Ngô Việt ngã vào trong vũng máu, thân thể đang không ngừng co quắp, trợn ngược hai mắt, sinh cơ đang biến mất nhanh chóng.
Chỉ trong chốc lát, Ngô Việt đã chết, mặt đất lại có thêm một bộ thi thể lạnh lẽo.
Hai người Lý Quân và Triệu Kiến Quốc đều chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối.
Một người là tướng quân của bộ đội đặc chủng, còn người kia là đội trưởng cục Cảnh sát Quốc tế, không có ai ra tay ngăn cản hết dù bọ họ có năng lực để làm điều này.
Chuyện này cùng với việc lúc trước không hề giống nhau, lần trước là Dương Gian động thủ để giết người, còn lần này thì khác, là Vương Tiểu Minh nổ súng, mặc dù cách thức khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau, hơn nữa đây cũng là kết quả mà những người còn lại cần.
Dương Gian cần Ngô Việt chết để chứng minh trong nội bộ của cục Cảnh sát Quốc tế không có chuyện quấy rối, đồng thời cũng để chứng minh những gì Vương Tiểu Minh nói là sự thật, anh ta thật sự một lòng một dạ vì nước, đáng giá để tin tưởng.
Lý Quân cần Ngô Việt chết, bởi vì nhiệm vụ của anh ta là bảo vệ Vương Tiểu Minh, nếu Ngô Việt không chết, có khả năng Dương Gian sẽ ra tay giết Vương Tiểu Minh, khi đó nhiệm vụ của anh ta sẽ khó hoàn thành.
Triệu Kiến Quốc cũng cần Ngô Việt chết, bởi vì ông ta cũng cần một cái công đạo cho Cảnh sát Quốc tế.
Vương Tiểu Minh lại càng cần Ngô Việt chết, bởi vì sau khi hắn ta chết, Dương Gian sẽ trở thành Cảnh sát Quốc tế, sẽ làm việc vì quốc gia, đồng thời giao dịch tiếp theo cũng dễ hoàn thành hơn.
Có lẽ nếu hắn ta không chết, hắn ta còn làm việc cho công ty được nhưng tình thế bắt buộc hắn ta chết thì hắn ta không thể không chết mà giá trị bản thân của Ngô Việt không đủ để người khác bảo vệ hắn ta được.
Vương Tiểu Minh đi về, đặt khẩu súng lục xuống bàn, đẩy lại trước mặt Dương Gian, sau đó nói:
- Hiện tại cậu đã hài lòng chưa?
Dương Gian nói:
- Qua một thời gian nữa tôi sẽ tham gia vào khảo hạch của Cảnh sát Quốc tế, sau khi thông qua khảo hạch, tôi sẽ là một vị Cảnh sát Quốc tế, bắt đầu giải quyết chuyện linh dị cho quốc gia. Còn vấn đề về hồ sơ trong thôn Hoàng Cương, cứ xem như đã được giải quyết xong xuôi nhưng tôi hi vọng sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa, nếu có chuyện như vậy xảy ra, tôi phải có quyền được biết.
Vương Tiểu Minh nói:
- Khi cậu trở thành Cảnh sát Quốc tế, chỉ cần công lao của cậu đủ lớn, những vấn đề đó sẽ không còn là cơ mật đối với cậu nữa.
Con ngươi Dương Gian tròng mắt hơi híp, nhấc túi đựng thi thể ở bên cạnh lên, sau đó đặt lên bàn.
- Nếu như vậy thì tốt, coi như vấn đề trước đó đã giải quyết hết rồi. Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện giao dịch, mua bán.
Một cỗ âm lãnh cộng thêm mùi hôi thối của thi thể phát ra tử bên trong túi.
- Hai con quỷ cùng với cái quan tài kia, giá trị bao nhiêu tiền? Nhưng tôi nhắc trước, hai món này của tôi, mỗi món đều rất quý giá, các anh phải trả giá cho tôi thật cao vào đấy.
Đã giải quyết xong xung đột, như vậy tiếp theo đó sẽ là nói chuyện về lợi ích.
Vương Tiểu Minh nói:
- Tôi không hiểu kinh doanh lắm, cậu có thể ra giá, chỉ cần cậu hài lòng với cái giá đó là được, đương nhiên cũng có điều kiện mà điều kiện chẳng có gì to tát, chỉ cần công ty có đủ tiền trả là được. Mục đích đến đây hôm nay của tôi chỉ là mang cỗ quan tài kia về mà thôi.
Lời của anh ta ý là gì? Để cho hắn sử dụng công phu sư tử ngoạm hay sao?
Dương Gian bắt đầu tính toán giá cả trong lòng.
Quỷ quan tài chính là một quả boom hẹn giờ, không thể nào giữ lại được, nếu bán được giá là tốt nhất mà tên Vương Tiểu Minh này cũng đang cần cỗ quan tài này gấp, nếu không bán được một cái giá tốt thì đúng là có lỗi với bản thân đã vất vã mấy ngày hôm nay nên Dương Gian vẫn còn suy xét giá cả.