Chương 182: Thay Đổi Bất Thường 1
Nhưng lúc này có một chiếc xe dừng lại ở ven đường, sau đó ba người thấy Vương San San và Vương Bân xuống xe, sau đó ông ta dắt tay Vương San San đi đến. Khi nhìn thấy Dương Gian, Vương Bân vội vàng nở một nụ cười đầy khách sao, chủ động đưa tay qua bắt tay với Dương Gian.
- Dương Gian, cháu khỏe chứ, chúng ta lại có cơ hội gặp mặt.
Dương Gian cũng chào lại:
- Chào chú Vương, chú ổn chứ.
Vương Bân cười nói:
- Nghe nói mấy người các cháu tổ chức họp lớp, bởi vì chú không yên tâm khi để San San đi một mình nên đã đưa nó đến đây, các cháu không cảm thấy phiền chứ.
- Đương nhiên không có....
Dương Gian còn chưa nói xong, hắn đột nhiên nhìn thấy Vương San San, chỉ một đoạn thời gian không trông thấy Vương San San mà hiện tại hắn cũng phải giật mình về bộ dạng của cô ấy.
Vương San San đứng yên tại chỗ, trên người mặc một chiếc đầm, toàn bộ da thịt đều lộ ra vẻ tái nhợt không một giọt máu. Nếu không phải hai mắt của cô ấy còn chuyển động, Dương Gian đã coi đây là một cỗ thi thể rồi.
Từ lúc xảy ra chuyện của quỷ anh đến hiện tại mới qua bao lâu?
Còn chưa đến một tháng mà.
Vốn dĩ là một thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung, tràn đầy sức sống, sao hiện tại lại biến thành như thế này.
Dương Gian khẽ cau mày nhìn Vương San San, vì chuyện linh dị ở trường học, tiếp đến chuyện của quỷ anh nên hắn và Vương San San cũng được coi là khá thân.
Vốn dĩ hắn nghĩ sau khi loại bỏ được ấn ký của quỷ anh trên người cô ấy, cô ấy sẽ không còn chuyện gì nữa. Dù sao thì vẫn còn Vương Bân, nếu Vương San San xảy ra chuyện gì thì ông ta sẽ gọi điện cho Dương Gian ngay lập tức.
Nhưng hiện tại, khi gặp mặt Vương San San, Dương Gian lại phát hiện ra có lẽ cô đã biến thành một người khác rồi.
Da thịt trắng bệch không chút có chút huyết sắc nào, giống như người chết vậy, khí tức âm u, lạnh lẽo, dường như không thể nào cảm giác được dấu hiệu nào cho thấy Vương San San là còn sống.
Cả người lộ ra vẻ âm u, đầy khí tức chết chóc. Nhưng có lẽ do Vương San San là thiếu nữ nên loại âm u này bị che đậy đi, dù sao phụ nữ vốn thiên về âm khí nhiều hơn. Vì thế khi cô đi trên đường, người ta chỉ thấy cô như là một cô gái lạnh lùng, chứ không hề có một ai liên tưởng đến thi thể hay chết chóc, dù sao bên ngoài thì cô vẫn rất bình thường.
Dương Gian hỏi:
- Chú Vương, Vương San San bị sao vậy? Sao cô ấy lại thành bộ dạng như thế này? Chú không ngại nói cho cháu biết chứ.
Ban đầu Vương Bân hơi lặng người một chút, sau đó ông ta tỏ ra khổ sở nói:
- Cái này thì chú có biết gì đâu mà nói, ban đầu chú cũng đã định hỏi cậu, để cậu xem xét con bé một chút. Chỉ là ban đầu con bé vẫn rất bình thường, chú tưởng là không có chuyện gì, cũng không dám làm phiền tới cháu. Nhưng càng ngày con bé càng kỳ quái, chú cũng không nghĩ đến chuyện đó, cứ tưởng con bé đau ốm gì đó nên chú đã đưa con bé đi bệnh viện để khám. Sau đó cũng có lấy thuốc về uống, có điều chẳng thể khá lên được. Lúc này chú và mẹ của con bé cũng hiểu được San San bị gì đó. Cho nên nhân dịp họp lớp của mấy đứa, chú mặt dày đi theo San San đến đây để hỏi cháu xem San San xảy ra chuyện gì.
Dương Gian thu hồi ánh mắt trên người Vương San San, mặc dù hắn không phải là bác sĩ, không biết được chuyện gì đã xảy ra với cô. Nhưng nếu hắn đoán không sai, sự thay đổi này của Vương San San đều là do ấn ký của quỷ mà hắn đã lưu lại trên người cô. Nhìn lấy cổ tay của cô, lúc này trên đó còn có một ấn ký hình con mắt màu đỏ trông rất sống động như thật, giống như một cái hình xăm 3D, như đang có một con mắt mọc ở trên cổ tay của cô vậy, nếu cứ chăm chăm nhìn vào đó sẽ khiến cho người ta có cảm giác rùng mình. Dương Gian cảm thấy hắn cần phải biết được những thay đổi khi gắn ấn ký của quỷ lên người bình thường, vì vậy hắn hỏi Vương Bân:
- Chú có thể nói lại hết mọi chuyện từ đầu đến cuối không, kể hết những sự thay đổi trên người của bạn ấy?
Vương Bân nhớ lại toàn bộ mọi chuyện lúc trước, ông ta không kìm được mà thở dài một tiếng:
- Ngay từ đầu, con bé rất bình thường, không có chuyện gì hết. Nhưng qua mấy ngày sau San San bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu dị thường, đầu tiên là thỉnh thoảng con bé sẽ sững sờ, trong miệng lải nhải tên của cháu.
Dương Gian hơi nghi ngờ, hỏi lại:
- Gọi tên của cháu?
- Đúng thế, nguyên nhân cụ thể thì chú không biết được nhưng chú có hỏi qua bác sĩ, lúc ấy bác sĩ bảo do San San nhận phải kích thích quá lớn, cũng vì khi đó cháu là người cứu con bé cho nên con bé có ấn tượng sâu sắc với cháu nhất.
Dương Gian hỏi:
- Sau đó thì sao?
Vương Bân nói:
- Mấy ngày sau đó, San San bắt đầu mộng du vào buổi tối, cũng là do một lần tình cờ khi đi làm về muộn thì nghe được tiếng đập của của con bé thì mới biết, chú cũng không biết con bé bắt đầu mộng du từ khi nào. Nhưng sau khi biết được thì chú có quan sát, con bé sẽ bắt đầu mộng du vào khoảng 12 giờ đêm, cứ mỗi khi đến giờ đó, con bé lại đột nhiên bắt đầu mộng du, nhắm mắt muốn đi ra khỏi phòng.
- Ban đầu chú cũng đóng chặt cửa phòng không cho con bé đi ra, sợ con bé mất tích. Nhưng sau đó, chú và mẹ con bé quyết định đi theo thử xem con bé định đi đâu nên đã mở cửa phòng mặc cho con bé đi.
- Lần đó, con bé bắt đầu mộng du, đi thẳng ra khỏi cửa phòng, đi theo cầu thang, xuống phòng khách, mở cửa ra khỏi nhà và đi luôn ra ngoài tiểu khu. Thậm chí con bé còn đi đọc đường lớn đi về phía trước, không biết là đi đâu. Nhưng lúc đó chú cũng không dám cho con bé đi tiếp nữa, đành ôm nó về nhà.
Nói đến đây, ông ta lại nhìn về phía Vương San San đang đứng ở bên cạnh, sau đó nói tiếp:
- Lúc đó chú cứ nghĩ là do San San bị thứ gì đó kích thích quá độ, thần kinh xuất hiện vấn đề, vì thế chú mang con bé đi bệnh viện để kiểm tra. Kết quả là bác sĩ bảo, nhịp tim của San San đang không ngừng hạ thấp xuống. Nhịp tim của người bình thường là 75 lần trên một phút nhưng lúc San San đi kiểm tra thì nhịp tim của nó chỉ có 40 lần trên một phút mà thôi. Đã đạt vào mức độ nguy hiểm, có khả năng cao sẽ xảy ra đột tử, hơn nữa nhịp tim của con bé còn đang hạ xuống hằng ngày nữa. Ngày hôm qua chú có đo nhịp tim cho con bé, chỉ còn có... 20 lần. Có lẽ hôm nay cũng chỉ còn mười mấy lần trên một phút mà thôi. Người bác sĩ phụ trách kia không biết nhận xét sao cả, bởi vì nếu là người bình thường, với nhịp tim đó họ đã phải chết từ lâu rồi. Nếu tính theo góc độ y học, nhịp tim 20 lần trên một phút chỉ có thể xuất hiện ở trên cách loài động vật máu lạnh. Còn nếu xuất hiện trên cơ thể người thì chỉ có một khả năng, đó là xuất hiện trên cơ thể của người vừa mới chết.
Vẻ mặt của Dương Gian hơi thay đổi.
Mặc dù hắn không hiểu nhiều về y học lắm nhưng nghe Vương Bân nói như thế biết sơ sơ.
Một người bình thường không thể nào sống được với nhịp tim như vậy, mà Vương San San có thể còn sống, có thể đi lại bình thường thì đó là một kỳ tích, một điều gì đó không thể tưởng nổi.