Chương 53: Cảnh Sát Mắt Quỷ
Dương Gian nói:
- Có cách nào để xóa bỏ ấn ký không?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Không có cách nào, có lẽ có một cách nhưng phía cảnh sát chưa có ai thử qua.
Dương Gian hỏi:
- Vì sao?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Yêu cầu rất cao.
- Có yêu cầu gì.
- Đầu tiên là phải có người điều khiển quỷ có thể sử dụng Quỷ Vực, một vị giáo sư suy đoán, nếu như quỷ có thể có quỷ nô, vậy thì người điều khiển quỷ cũng có thể có quỷ nô, dùng một cái ấn ký khác loại bỏ ấn ký của lệ quỷ, do đó có thể khiến cho người này thoát khỏi việc bị lệ quỷ đuổi giết.
Dương Gian nói:
- Đây không phải là đoán lung tung hay sao? Làm nửa ngày vẫn không trừ được ấn ký của quỷ, chả phải vẫn là nô lệ sao.
- Đương nhiên sẽ khác nhau, lệ quỷ là chết, người điều khiển quỷ là người sống, cho dù trở thành quỷ nô của người điều khiển quỷ cũng sẽ không bị mất lý trí, bản chất khác với quỷ nô của lệ quỷ... Đương nhiên, nếu cậu chết mà con lệ quỷ trong người cậu sống lại, như vậy nó sẽ tiếp thu toàn bộ quỷ nô của cậu.
-...
Mặt Dương Gian tối sầm.
Người điều khiển quỷ đều là người chết hơnnửa phần, như thế không phải là nhảy từ hố lửa này qua hố lửa khác hay sao?
Đều sẽ chết cả.
Dương Gian nói:
- Tôi hiểu rồi, lần sau nói chuyện tiếp.
- Khoan, từ từ đã.
Đột nhiên Lưu Tiểu Vũ nhớ tới một chuyện, vội vàng ngăn hắn cúp máy.
- Còn có chuyện gì nữa à?
- Bên này của tôi muôn lập hồ sơ của cậu, hy vọng cậu có thể hợp tác một chút, tốt nhất là nói ra hết toàn bộ những gì cậu biết về con lệ quỷ trong người của cậu, ví dụ như năng lực, đặc điểm, hình dáng.... Nếu cậu còn không tiến hành phối hợp thì lần sau chúng tôi sẽ không phối hợp làm việc với cậu nữa.
- Được rồi.
Dương Gian cảm thấy nói một chút cũng không sao, lập tức nói ra toàn bộ chuyện liên quan đến ánh mắt.
Sau khi Lưu Tiểu Vũ hoàn thành ghi chép, lại nói:
- Về chuyện mẹ của cậu, bên phía chúng tôi đã nhờ người sắp xếp, hiện tại đang làm việc ở một xí nghiệp chính quy, qua một thời gian nữa sẽ trở về thành phố Đại Xương, cậu có thể yên tâm, đúng rồi, chuyện cha cậu lần trước như thế nào rồi? Có thể kể lại hay không.
Dương Gian nghi ngờ hỏi.
- Cha tôi? Cha tôi chết trước kia rồi mà? Cô nói về chuyện gì?
Lưu Tiểu Vũ sửng sốt một chút nói:
- Lần trước ở phòng trọ của cậu không phải nói cha cậu ở bên cạnh hay sao? Lúc đó tôi nghi ngờ là quỷ bảo cậu chạy đi mà.
Dương Gian nói:
- Con quỷ kia thì cứ nói là con quỷ kia đi, nhắc tới cha tôi làm cái gì?
- Chẳng lẽ cô cảm thấy con quỷ kia là cha tôi? Đừng có chọc cười tôi được không.
-...
Lưu Tiểu Vũ cũng không có tức giận, ngược lại nhíu mày.
Theo như giọng điệu của Dương Gian thì không giống như hắn đang nói đùa.
Giải thích duy nhất chính là... trí nhớ của hắn lại bị bóp méo.
Một con quỷ có thê bóp méo trí nhớ?
Bản thân người bị không thể phát hiện...
Cho dù là người điều khiển quỷ cũng vậy, nhưng vì sao cô lại phát hiện ra được?
Rất nhanh Lưu Tiểu Vũ nhớ kỹ bản ghi chép, chuẩn bị báo cáo chuyện này lên cấp trên, để cho người có chỉ số thông minh cao suy luận, chuyện này cũng không phải trách nhiệm của mình.
Dương Gian nói:
- Được rồi, nếu không có chuyện gì để nói nữa, lần sau nói chuyện tiếp.
Bất chợt Lưu Tiểu Vũ lại hỏi:
- Câu hỏi cuối cùng, gần đây tình trạng tinh thần của cậu có khỏe không?
- Rất tốt, không có vấn đề gì.
Dương Gian cúp điện thoại.
Sau đó hắn nhìn lại Vương Bân cùng Vương Hải Yến ở trong xe:
- Hai người nghe rồi chứ?
- Cô ta là liên lạc viên thuộc phân bộ cảnh sát quốc tế, khu Châu Á, cô ta có thể đại điện cho quốc gia, thật ra các quốc gia đá sớm tham dự vào chuyện ma quỷ, chẳng qua là sợ khủng hoảng toàn cầu, gia tăng bạo động cho nên giấu đi. Hiện tại các người cũng đã tiếp xúc rồi cho nên tôi cũng không cần giấu diếm, tránh cho lại nói tôi là kẻ điên, kẻ lừa đảo.
Toàn bộ người nhà Vương Bân đều trầm mặc.
Nội tâm của mỗi người cũng không có bình tĩnh.
Dương Gian nhìn về phía Vương San San, đột nhiên sắc mặt hắn ngưng trọng hẳn.
Hắn thấy trên cổ tay của Vương San San mọc lên một cái ấn ký màu đỏ, cũng không biết mọc từ lúc nào, cái ấn ký kia giống... Một con mắt nhưng rất mờ nhạt như sắp sửa biến mất.
Dương Gian cầm lấy tay Vương San San hỏi:
- Cái này có từ lúc nào?
Vương San San co rụt lại, nhỏ giọng nói:
- Lúc ở trường học bị cậu túm một lúc thì có.
Đây là dấu ấn của quỷ~!
Dương Gian ngây sững sờ, hắn nhớ lại chuyện lúc trước.
Lúc ở trường học tại thời điểm mình cứu Vương San San có cầm lấy cổ tay cô một lát.
Là lúc đó lưu lại hay sao?
Hiểu được, hiện tại Dương Gian lập tức hiểu vấn đề.
Vì cái gì bị quỷ anh dây dưa vài ngày mà Vương San San lại không chết, thì ra là do ấn ký của mình... Chính vì hiện tại con quỷ anh kia đang lớn dần lên, lực lượng tăng cường nên ấn ký của mình sắp biến mất.
- Ấn ký có thể cứu người, cũng có thể hại người.
Sắc mặt Dương Gian biến hóa không ngừng, bắt đầu suy tư.
Có điều Dương Gian vừa cúp máy không được bao lâu thì trong phòng hồ sơ của phân khu Châu Á nhiều thêm một bộ.
Trang thứ nhất của hồ sơ ghi một hàng chữ: Cảnh sát mắt quỷ... Dương Gian.
….
Dương Gian mở miệng nói:
- Tổng thể mọi chuyện thì chắc hai vị cũng đã biết rồi, tình trạng của Vương San San càng ngày càng tệ, làm một người ngoài tôi đề nghị như thế này, tốt nhất hai người hãy... Sinh thêm đứa nữa đi.
Xe dừng lại ở một đoạn đường tại một chỗ sầm uất trong thành thị.
Mọi người đi xuống xe, ngồi trên ghế bàn luận về chuyện xảy ra lúc trước.
- Cậu.... Sao cậu có thể nói những lời như thế chứ.
Vương Hải Yến có chút tức giận nói:
- Không phải là còn có biện pháp loại bỏ cái ấn ký này hay sao?
Dương Gian nói:
- Hai người cũng hiểu mà, dùng ấn ký mới loại bỏ ấn ký cũ, xóa ấn ký cũ lại có ấn ký mới, cuối cùng kết quả có khác gì đâu
- Lời của tôi tuy là có khó nghe một chút, nhưng đó là sự thật, chú Vương chú thấy sao?
Vương Bân cau mày, nhả ra một hơi, là người trụ cột của gia đình nhưng hiện tại ông không có cách giải quyết, trong lòng bực bội vô cùng, sự lo lắng hiện rõ trên mặt.
Ông ta hiểu ý tứ của Dương Gian.
Không loại bỏ ấn ký, con quỷ anh kia sẽ đi theo San San, xóa bỏ ấn ký thì nhất định phải đánh dấu một ấn ký khác lên người, kết quả cuối cùng cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể kéo đài thời gian thêm một chút.
Vương San San cố nín nước mắt nói:
- Cha, mẹ, không có chuyện gì đâu, con đã không thể cứu được nữa rồi, để cho con đối mặt với quỷ anh đi, không thể chỉ vì con mà liên lụy đến hai người.
Cô biết đó là lựa chọn cuối cùng nhưng mà cô vẫn có cảm giác sợ hãi.
Phận làm mẹ, Vương Hải Yến nghe con nói vậy cũng rất đau khổ, nước mắt chảy đầy mặt, hai mẹ con cứ như làm trò cho người qua đường xem ngồi ôm đầu khóc rống.