Chương 64: Quỷ Phá Cửa – Điều Kiện
"Không còn cách nào hết, nếu như thứ kia đang đi tìm mình cũng chỉ có thể liều mạng với nó thôi."
Chỉ cần cửa vừa mở ra, nếu là quỷ, hắn sẽ không chút do dự mà triệu hồi quỷ vực.
Giang Diễm cảm giác được Dương Gian đứng lên, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô cũng đứng lên theo ôm chặt lấy Dương Gian từ phía sau, không chịu buông tay.
- Cậu, cậu... Mang tôi đi chung với, tôi không muốn chết, xin cậu, có điều kiện gì tôi cũng đồng ý hết, chỉ cần rời khỏi đây, tôi có thể làm bạn gái cậu, ngủ cùng cậu...
Cô cầu xin nức nở, dường như rất sợ Dương Gian sẽ bỏ lại cô mà chạy trốn.
- Đừng có ồn.
Dương Gian nhỏ giọng quát.
- Ừ~!
Lúc này Giang Diễm rất nghe lời, lập tức cắn chặt môi, một chút âm thanh cũng không phát ra, chỉ là do sợ hãi quá cho nên thân thể không ngừng run rẩy.
Đến lúc này, Dương Gian cũng không thể không bội phục cô gái này, cảm giác của cô rất nhạy bén, giống như có thể biết được hắn có năng lực bảo vệ cô, cho nên túm chặt cái phao cứu sinh cuối cùng, không chịu buông tay, có điều kiện gì cũng nói ra hết nhưng bây giờ hắn không có tâm tư để ý đến cô.
Lúc này sắc mặt hắn ngưng trong, tập trung nghe âm thanh từ bên ngoài.
- Đến~!
Đột nhiên, hắn cảm thấy.
Con quỷ kia đang tới gần.
Ngay phía ngoài, khoảng cách không tới hai bước chân, cách nhau một cánh cửa bằng gỗ, có thể nói là gần trong gang tấc.
Mùi thối nhẹ nhàng bay vào, mùi này giống như đúc với mùi thối hắn ngửi thấy được ở trong tiệm tạp hóa tổng hợp ngày hôm qua, không có quá mãnh liệt, như có như không.
Đột nhiên.
"Ầm~!"
Một tiếng vang thật to, cánh cửa phòng vệ sinh cuối cùng bị một cỗ lực lượng lớn nặng nề đụng vào, giống như bị vỡ tung.
Lực phản chấn khiến cho Dương Gian và Giang Diễm liên tiếp lui về sau, cuối cùng đụng phỉa bức tường phía trong mới có thể dừng lại.
- Cót két~!
Lúc này, cửa gỗ chậm rãi mở ra một cái khe hở.
Nhìn qua khe hở, bên ngoài vẫn một vùng đen như mực, không thấy được bất kỳ cái gì.
Dương Gian có thể cảm giác được, con quỷ kia đang ở bên ngoài, chỉ là không có đèn nên không thấy rõ được.
- Sao không lập tức đi vào? Hình như nó đã dừng lại.
Theo bản năng Dương Gian đang định sử dụng mắt quỷ nhưng hắn kìm nén được.
Bởi vì... Quỷ không đi vào giết người, như thế có nghĩa cả hắn và Giang Diễm đều không phải mục tiêu của con quỷ.
Chuyện này khá quan trọng, Dương Gian nhìn chằm chằm vào bóng tối ở trước mặt, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ cần con quỷ bên ngoài không có hành động, hắn cũng sẽ không sử dụng mắt quỷ.
Cứ như thế, người và quỷ cứ duy trì khoảng cách một cánh cửa, Dương Gian không có phát ra bất cứ âm thanh gì, con quỷ bên ngoài cũng không có động tác gì cả, giống như tất cả đã bị cứng đờ hết vậy nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, hắn vẫn đưa tay tới, đóng lại cánh cửa kia.
Bên ngoài vẫn không có hành động gì hết, nói cách khác, con quỷ kia không phải tìm hắn, cũng không phải tìm Giang Diễm.
Ngay khi Dương Gian cho là mọi chuyện sẽ tiếp tục như thế này thì Giang Diễm ở sau lưng Dương Gian hình như có gì đó rất khó chịu, nhẹ nhàng nhúc nhích người nhưng chỉ một giây sau.
- Ầm, rầm, rầm.
Bất chợt cánh cửa lại bị va chạm, giống như muốn đập cho rụng vậy.
- Không hay rồi, nó lại tới.
Dương Gian nhanh chóng chặn cửa lại lúc này Giang Diễm cũng không có ngu xuẩn, mặc dù sợ nhưng cô vẫn nhào tới cố gắng giữ cửa.
Có điều càng ngày con quỷ càng đụng cửa kịch liệt hơn, lần sau lại đụng mạnh hơn lần trước, cánh cửa gần như bị đụng vỡ vậy nhưng mỗi lần như vậy đều bị Dương Gian mạnh mẽ đóng trở về.
Giờ khắc này hắn cũng không nhịn được muốn sử dụng quỷ vực.
Không, không đúng.
Tại sao lúc nãy con quỷ không có hành động, có phải do Giang Diễm xoay người lại cho nên nó lại hành động?
- Không cần giữ cửa, quay người lại.
Dương Gian quát lớn, túm Giang Diễm để cho cô quay người lại.
Giang Diễm vừa mới quay người lại, tiếng động ở bên ngoài lập tức nhỏ dần, sau đó biến mất.
Toàn bộ khôi phục lại yên tĩnh.
- Thì ra là như vậy...
Lúc này Dương Gian lộ ra vẻ vui mừng, hắn đã hiểu rõ điều kiện giết người của con quỷ này.
Yên tĩnh duy trì một lúc lâu, con quỷ đứng ở ngoài cửa không có hành động nào hết, cái này cũng làm cho hắn tin chắc rằng suy đoán của hắn là đúng.
: Nếu mình cùng Giang Diễm còn chưa đủ điều kiện giết người của quỷ, mà con quỷ này cũng không có bắt đầu loại hình thức giết người khác, nói cách khác... Cấp bậc của con quỷ này chỉ có cấp C, cấp hạn chế."
Ngay khi hắn đang suy tính con quỷ ở ngoài cửa lại hành động.
Lần này nó không phải đi về phía Dương Gian, mà dần dần đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Con quỷ kia cũng đã buông tha cho Dương Gian cùng Giang Diễm, bắt đầu đi tìm mục tiêu khác.
- Đã rời đi sao? Có mà phải tìm hiểu rõ mặt mũi của con quỷ này mới được.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, lúc này hắn vội vàng cầm lấy điện thoại, bật chức năng chụp ảnh rồi đưa ra ngoài cửa, hướng về tiếng bước chân, chụp một tấm ảnh.
- Rắc rắc.
Đèn flash chớp một cái.
- Cậu, cậu đang làm gì thế? Nếu dẫn vật kia tới thì thế nào.
Giang Diễm ở sau lưng bị dạo hết hồn, cô véo Dương Gian một cái, nhỏ giọng trách móc.
- Đương nhiên là đang chụp ảnh, tôi cần phải biết thân phận của con quỷ, chị nói nó là Ngụy Hiểu Hồng nhưng ngày hôm qua tôi có gặp cô ấy, thấy cô ấy sống rất tốt, không giống quỷ. Còn nếu cô ta là quỷ, thế tôi hẳn có thể chụp được dáng vẻ của cô ta, cho dù chụp được một chút đặc điểm là đủ rồi.
Dương Gian hết sức tỉnh táo nói:
- Đây là chuyện của tôi, chị không cần để ý, nếu con quỷ kia đã không mở cửa để vào, có nghĩa chúng ta không phải là mục tiêu của nó, thật sự xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không có hại chết chị đâu mà lo.
Tuy nhiên, sau khi nhìn bức ảnh vừa chụp, hắn đột nhiên kinh sợ.
- Không thể nào, sao lại là hắn?
Từ tấm ảnh không nhìn rõ được khuôn mặt của con quỷ, hơn nữa do vị vách ngăn ở chỗ rẽ của WC mất nên tấm ảnh cũng chỉ chụp được nửa người mà thôi.
Thế nhưng từ nửa người này hắn cũng thấy được một bộ quần áo bảo vệ giống như bộ hắn đang mặc.
Dương Gian nhìn tấm hình trong điện thoại cũng bị kinh hãi.
Mặc dù hắn không nhìn rõ được hình dáng của người mặc quần áo bảo vệ nhưng mặc quần áo bảo về ở trong tiệm tạp hóa tổng hợp ngoài hắn ra thì cũng chỉ còn một người nữa đó chính là... Lưu Cường.
Không sai, trong cửa tiệm cũng chỉ có hai người bảo vệ, một người là hắn, còn người kia là Lưu Cường.
Đương nhiên không có khả năng là Dương Gian nên chắc chắn là Lưu Cường.
Anh ta, chính là.... Quỷ.
Dương Gian nghĩ lại, khi hắn đi vào cửa hàng lần thứ nhất, lúc đó hắn có ngửi thấy được mùi hôi thối của xác chết.
Cũng ngay lúc đó hắn thấy Lưu Cường đi ra từ trong bóng tối, hắn đã chào hỏi với anh ta, lúc ấy hắn nhớ rất rõ, Lưu Cường nói rằng anh ta vừa mới đi WC.
Đi WC?
Nếu như anh ta thật sự đi WC thì sao lại không có phát hiện ra Giang Diễm đang trốn trong đó.