“Thiên Nguyệt à... mộ phần tổ tiên đều không còn rồi, ngươi đấy, cũng tự mình thu xếp đi, không cần phải để tâm đến bọn ta bên này nữa đâu”
Chú tư nói vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Mộng Thiên Nguyệt ngồi trên ghế, ngồi rất lâu không nhúc nhích.
Mộng Trầm Ngư im lặng bước vào.
“Cha”
Mộng Thiên Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nói: “Tra được chưa?”
“Vẫn còn đang tra."
Mộng Trầm Ngư nói: “Nhưng tất cả những gì xây ra bây giờ, đều vô cùng bất lợi đối với chúng ta."
“Rốt cuộc bất lợi đến mức nào?”
“Bây giờ cha đã bị hạn chế đi ra ngoài, có lẽ...”
Mộng Trầm Ngư cần môi trả lời.
“Không sao, không sao cả.”
Mộng Thiên Nguyệt phớt lờ đi, gượng cười mộttiếng, nói: “Nhà họ Mộng, thật sự xong rồi.”
Mộng Trầm Ngư cần môi: "Cha, cha còn nghĩ ra cách gì khác không?”
“Haizz..” Mộng Thiên Nguyệt suy tính một lúc rồi nói: “Mộng Trầm Thiên đâu?”
“Hắn?"
Mộng Trầm Ngư đáp: “Mấy ngày này hẳn đều bận việc ở bên ngoài, hay là ta gọi hẳn về, mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn cách đối phó.”
“Hắn không phải anh ngươi."
Mộng Thiên Nguyệt nói: "Hắn căn bản không phải là người của nhà họ Mộng chúng ta. Trầm Ngư, ngươi cũng là huyết mạch nhà họ Mộng, sợ rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này. Điều duy nhất bây giờ ta vẫn còn lo lắng, chính là tìm cách cho ngươi, để ngươi có hy vọng thoát khỏi nạn này."
Mộng Trầm Ngư trong lòng rối bời: “Cha... hắn không phải anh của ta?"
Mộng Thiên Nguyệt chầm chậm nói: “Nghe đây! Hãn không phải người nhà họ Mộng. Mà bây giờ, nhà họ Mộng gặp phải phản phệ, người họ Mộng như ngươi và ta đều khó thoát khỏi cái chết. Nếu như ngươi muốn sống tiếp, thì có hai cách”
“Cách gì vậy?”
“Cách thứ nhất, gả cho Mộng Trầm Thiên”
Mộng Thiên Nguyệt nhầm mất lại, nói từng chữ từng chữ một: "Tất cả phản phệ mà bây giờ chúng ta phải nhận, không nghỉ ngờ gì chắc chẵn là khí vận phản phệ, nếu như ngươi gả cho hần, thì với tất cả khí vận lớn mạnh trên người hẳn, có thể giúp ngươi chống lại lời nguyên rủa này... như vậy, ngươi sẽ có hy vọng sống rồi”
Trên mặt Mộng Trầm Ngư lộ ra một chút do dự: “Cách thứ hai thì sao ạ?”
“Cách thứ hai, gả cho Tả Tiểu Đa”
Mộng Thiên Nguyệt nhầm mắt lại nói: “Nếu như †a đoán không nhầm, lần phản phệ này, chắc chẳn là từ Tả Tiểu Đa... Ngươi gả cho hẳn, hẳn là người thiết lập thế cục, tự nhiên sẽ có cách bảo vệ mạng ngươi”
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Mộng Trầm Ngự, lộ ra một vẻ mặt khó hiểu, nói: “Cha, thực ra còn có một cách thứ ba nữa”
Mộng Thiên Nguyệt nhíu mày, mở to mắt: “Cách thứ ba?”
Mộng Trầm Ngư nhẹ nhàng nói: “Ta đi tìm sư phụ đây, cha, cha nghỉ ngơi một lúc đi”
Nói xong, quay người đi thẳng ra ngoài.
Lần này, nàng vậy mà lại không lái chiếc xe thể thao mà bình thường nàng thích nhất, mà lại trực tiếp. đi ngay.
...
Tả Tiểu Niệm cùng với nhóm người Cô Lạc Nhạn, vẫn chậm rãi đi dạo bên bờ sông Văn Thủy.
Một nhóm người vốn dĩ dự định tranh thủ tới nơi xảy ra chuyện xác nhận tình hình một chút, nhưng rất nhanh đã nhận được một cuộc điện thoại, nói rõ đầu kia chỉ có Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ bị người của Vu Minh giết hại, những người khác không hề thương vong.
Mà sau khi nhận được cuộc điện thoại này, Cô Lạc Nhạn vẫn luôn bưồn rầu không vui, còn có rất nhiều cảm xúc, cũng lập tức phái người đi thu xá.
“Thế lực Vụ Minh thực sự quá hung hãng ngang ngược!"
Cô Lạc Nhạn đã nói câu này ít nhất bảy tám lần rồi.
Tả Tiểu Niệm chỉ là ở bên cạnh, nhìn Mục Yên Yên an ủi Cô Lạc Nhạn, mà trong lòng không nhịn được tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ưu việt trên cả chỉ số thông minh.
Nha đầu này đúng là ngốc thật...
Cầu Đát nhà ta nhìn một cái đã phát hiện hai người này có vấn đề, ngươi là ngôi sao ca nhạc lớn, vậy mà nhiều năm như vậy cũng không nhìn ra.
Rất lâu rất lâu sau đó, tinh thần của Cô Lạc Nhạn mới hồi phục trở lại.
“Để ngươi phải chê cười rồi” Cô Lạc Nhạn xin lỗi Tả Tiểu Niệm, nàng lớn hơn Tả Tiểu Niệm ba tuổi, hai người sớm đã luận qua rồi.
“Chị Nhạn trọng tình trọng nghĩa, chính là chuyện tốt” Tả Tiểu Niệm mim cười.
“Haiz, biến cố lần này thật sự đến rất bất ngờ.." Cô Lạc Nhạn vẫn còn có một chút thất vọng, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt Tả Tiểu Niệm một cách rất thần bí.
Hai Thần Ảnh bên cạnh nàng vẫn giữ trạng thái tàng hình, không ngừng quan sát sắc mặt của Tả Tiểu Niệm và Mục Yên Yên, nhưng thầy trò hai người luôn giữ nét mặt tự nhiên, tâm trạng hoàn toàn không hề có bất cứ biến động gì.
Nhưng cho dù như vậy, hai vị Thần Ảnh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm
Đêm qua Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ mạo phạm Hà Viên Nguyệt, đắc tội với Tân Phương Dương, hôm nay lại bị giết. Hơn nữa lúc bị giết, nhóm người của mình cũng đều bị hẹn ra ngoài.
Càng nghĩ càng cảm thấy, chuyện này dường như có gì đó rất kỳ lạ...
Nhưng lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu, thậm chí còn không dám nhắc tới loại nghi ngờ này.
Lúc này, trên không trung có một bóng dáng gấp gáp bay nhanh tới
“Sư phụ!"
Chính là Mộng Trầm Ngư đã đến.
“Là Trầm Ngư”
Mục Yên Yên sầm mặt lại, nói: “Sao ngươi không ở nhà tu luyện mà lại chạy ra ngoài rồi?”
“Sư phụ” Mộng Trầm Ngư cắn môi, nói: "Ta muốn nói với ngươi mấy câu. Ta có chuyện quan trọng, muốn nhờ ngươi giúp đỡ”
"Ồ?"
Mục Yên Yên ngoảnh lại nói: “Niệm Nhi, ngươi đi dạo cùng Ngạn Nhi đi, ta với sư muội của ngươi nói chuyện riêng tư một chút”
“Vâng, sư phụ”
Tả Tiểu Niệm đáp lại một câu, sau đó cười với Mộng Trầm Ngư một cái, thái độ hoàn toàn không có chút thay đổi gì so với trước kia
Mộng Trầm Ngư thì dừng mắt lại nhìn Tả Tiểu Niệm một lát, rồi mới đi cùng Mục Yên Yên.
Cô Lạc Nhạn và Tả Tiểu Niệm tiếp tục đi dạo dọc bờ sông.
“Tiểu Niệm, sư muội này của ngươi, sao lại không đi cùng với chúng ta vậy?”
Câu hỏi này của Cô Lạc Nhạn, có chút ý vị sâu xa.
Tả Tiểu Niệm thản nhiên đáp: “Sư muội của ta chính là con cưng của chủ tịch tập đoàn Mộng Thị, thời gian gần đây tập đoàn Mộng Thị có chút không được bình yên cho lầm, nàng ở nhà giúp đỡ, thực sự không có thời gian ra ngoài cùng chúng ta, đoán chừng, nàng cũng không có tâm trạng chơi đùa."
Cô Lạc Nhạn gật gật đầu, nói: "Hoá ra là như vậy, thực ra hôm nay dì Mục đột nhiên tìm ta dạo chơi, ta thật sự có chút bất ngờ. Theo như ta hiểu về dì Mục, dì không phải là môt người thích ra ngoài dạo chơi.