Nhưng đến một khu vực rộng rãi như thế này, hai bên sẽ không có bất cứ kiêng dè gì nữa cả!
Quả nhiên!
Phía trước vang lên huýt sáo.
Có một giọng nói, hoàn toàn chẳng một chút nể nang: "Tên đó đang ở đây!”
Phía sau, lại có tiếng tiếng gió thật mạnh đang nhanh chóng tiến đến gần.
“Hóa ra tiểu tử này chạy ra đây rồi, chỉ là không biết nên nói là nghe tin bỏ chạy, hay là tự tìm đường chết?”
Tiếng huýt sáo chói tai, đột nhiên vang lên.
"Giết!"
Theo đó là những tiếng xé gió lao tới, trong trận tuyết lớn găn như kín bưng, từng thanh kiếm hẹp dài đột nhiên xuất hiện, lóe lên ánh kiếm lạnh lẽo, càng vẽ phía sau, từng bóng người trắng xóa như hòa thành một thể với trận tuyết dày đặc này.
Tả Tiểu Đa cũng chẳng thèm quay đầu lại, giơ tay phải lên, lập tức có ba miếng Bạch Ngọc Hồ Lô nhỏ.
hòa nhập vào trong màn tuyết dày đặc này.
Vang lên một tiếng “keng”, miếng hồ lô đầu tiên tấn công chuẩn xác vào lưỡi kiếm hẹp dài đang lao tới của đối phương, tóe lên tia lửa bản ra tứ phía, thân hình người đó run lên, còn đang bối rối tên tiểu tử này lấy đâu ra sức mạnh như thế, thì một miếng ám khí nhỏ khác lại làm rung chuyển thanh kiếm của hắn, sau đó cảm giác hai mắt đau lên kịch liệt!
Tiếp đến là hai miếng Bạch Ngọc Hồ Lô khác, điểm nhắm cũng chuẩn xác không kém, bắn vào trong hốc mắt, sau khi đánh vỡ nhãn cầu của người nọ, xuyên vào đại não, cuối cùng hợp lực ở trong đầu hắn, ngay lúc hai miếng Bạch Ngọc Hồ Lô va vào nhau, bing một tiếng rồi đột nhiên phát nổ!
Người đó kêu gào thảm thiết, lăn người ngã xuống, cũng không còn đứng dậy được nữa.
Vết thương bên ngoài của hẳn xem ra chỉ là bị thương ở mắt, trong đầu có vẻ vẫn còn tốt, nào có ngờ bên trong, đã hoàn toàn biến thành một mớ đầu nhớt nát bết rồi!
Còn Tả Tiểu Đa lúc này như chẳng hề dừng lại, tiếp tục lao tới không dưới năm mươi mét.
Phía sau hắn, chính là sáu cỗ thi thể!
Chỉ vừa mới tiếp xúc sơ sơ, mà Tả Tiểu Đa đã thu được thành quả chiến đấu, sáu người chết, hắn lại chẳng hề bị thương!
“Ám khí của tên nhãi này lợi hại thật! Mọi người chú ý phòng bị!"
"Trong lớp tuyết dày cộm, có người gào lên một tiếng: "Đặc biệt phải chú ý phòng bị những chỗ mềm yếu như mắt và tai!"
Mọi người nghe vậy lập tức làm theo, bất cứ ai cũng không dám có một chút lơ là.
Ám khí trong đại học, khó mà đề phòng cho được.
Đặc biệt tên nhóc này còn là người nham hiểm như thế.
Tả Tiểu Đa giống như lợi tiễn lao về phía trước, lại có thêm sau thân ảnh, phân trái phân phải bổ nhà tới, chính ngay phía trước có hai người, với tư thế đại sơn áp đỉnh, xen lẫn những bông tuyết dày đặc mà lao tới.
Động tác của Tả Tiểu Đa chẳng hề dừng lại, vẫn tay không xông tới, nhân cơ hội rút ám khí ra, đánh đến mức mấy người kia phòng bị vang lên những tiếng ding ding dong dong hỗn loạn.
Nhưng đợt tấn công đầu tiên của ám khí lại chưa thể tạo thành bất kỳ tổn thương nào, vẫn bình an vô sự.
Đám người lao tới đánh đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng, càng tự cho mình đắc sách, đột nhiên phía đối diện có một vòng xoáy, mang theo lớp tuyết lao lên trời, sau đó chỉ còn là những tiếng kêu gào liên thanh.
“Khốn kiếp... ta..”
“Cẩn thận... aaa..."
Mấy tiếng gào thét đồng loạt vang lên, năm người đều ôm quần sắc mặt méo mó lăn nhào ra đất.
Lâu ngày không gặp, Long Môn Thối.
Tả Tiểu Đa bây giờ càng thêm thành thạo, chân giơ ra là trứng vỡ, thật sự uy phong lẫm liệt
Năm người lăn tròn trên đất, những người khác vội vàng nhào tới, chỉ thấy một đường kiếm quang sắc lạnh vụt lên.
Cạch cạch cạch...
Năm món binh khí trong tay kẻ địch đã bị Tả Tiểu Đa chém thành hai nửa, kiếm quang còn chưa mất thế, từ trong yết hầu của năm người bị vỡ trúng kia bay vụt ra.
Phập phập phập...
Máu tươi phun trào, xem lẫn nhiệt độ của cơ thể, tưới lên lớp tuyết dày, vậy mà lại khiến đối diện càng có thể nhìn thấy rõ hơn.
“Ngốc!”
Tả Tiểu Đa cười khẩy: “Chút kiến thức này, mà cũng dám tới mai phục.. thật sự cho rằng sở trường của lão tử đây là ám khí sao? Lão tử rành nhất là kiếm!”
Đối diện có người mở miệng mảng: “Con mẹ ngươi giỏi nhất là không biết xấu hổ thì có!”
Lời còn chưa dứt, thân hình Tả Tiểu Đa lại hóa thành một cơn gió xoáy, lao nhanh tới, hai người đang đối diện còn không có thời gian kịp chớp mắt thì cả người lẫn binh khí đều bị chém thành hai khúc!
Tả Tiểu Đa lấy thế mạnh đột phá vòng vây dùng kiếm quang lóe sáng mở đường, mạnh mẽ xông thắng ới tường thành, kiếm quang lại một lăn nữa sáng lên, lại có thêm hai bạch y nhân gào lên thảm thiết rồi bị hất thẳng ra ngoài.
Một người bụm đũng qu@n, một người thì yết hầu chảy máu,
Tả Tiểu Đa lại đắc thủ dường như cũng chẳng muốn nghỉ ngợi nhiều, hai chân cùng đạp, bay ra ngoài thành.
Thế nhưng trên bầu trời lúc này, lại có kẻ địch tự dâng mình tới, tấn công từ trên không.
Tả Tiểu Đa giơ tay phải lên, vẻ như muốn dùng cánh tay trực tiếp chặn lấy binh khí của đối phương, thực ra là để phát uy bao cổ tay mà Ngô Thiết Giang cho, keng một tiếng, trực tiếp đánh bay binh khí của đối phương, sau đó chính là trường kiếm đập thẳng. vào mặt.
Máu tươi tuôn xuống, trong trận tuyết lớn nở ra một đóa hoa mai rực rỡ, sau đó thì bị lớp tuyết mới lấp đi!
Người đó tuyệt vọng ngã xuống, mạng sống không còn duy trì được bao lâu, nên đã liều mạng báo hiệu nói: “Mọi người cẩn thận, trên người tên nhóc này còn có vũ khí phòng hộ rất kỳ lạ! Kiếm trong tay hẳn là thần binh.."
Vừa nói xong, thì đã ngã xuống đống tuyết dưới thành.
Ngã từ độ cao như thế, cộng thêm vết thương đã chịu lần trước, hẳn co giật một hồi, sau đó thì chết thẳng cảng, chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Nhưng câu báo hiệu này của hắn, lại chính là lời nhắc nhở cho những người đang tham gia vây sát này.
Tả Tiểu Đa này không đơn giản, rất là không đơn giản, trên người có rất nhiều báu vật, bất luận là đánh từ xa hay là cận chiến, đều không thể xem thường!
Ngay lúc hiểu ra điểm này, Tả Tiểu Đa lại tiếp tục xông về phía trước, thì không còn dễ dàng như thế nữa; mọi người như không hẹn mà đồng loạt lấy ra binh khí nặng nhất mang theo bên mình!
Quyết đuổi theo không thôi!
Càng có người đi đường vòng ra phía trước để chặn đường Tả Tiểu Đa, ý đồ muốn tạo thành sát cục bao vây tứ phía, diệt trừ tất cả sinh cơ.
“Tìm chỗ để bao vây tấn công! Giế t chết hắn!”