Thầy Mã có gương mặt dài như ngựa cũng lo lắng, chỉ vào Tả Tiểu Đa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi ấy ngươi ấy... Cái tính tình này của ngươi không thể nhịn một chút sao!?”
Tả Tiểu Đa kính trọng nói: “Thầy Mã không cần lo lắng, tính cách không thể chịu nổi kẻ xấu làm việc xấu này của học sinh... Nhìn thấy việc gì không thuận mắt là chỉ muốn nói ra, tính cách
đấy cũng gây ra không ít rắc rối... Không sao đâu, quen rồi.”
Thầy Mã giậm chân thở dài: “Nhưng đây là đấu sinh tử đấy."
Tả Tiểu Đa kiên cường chính trực nói: “Tất cả đều do số phận an bài, vì duyên phận tình cờ nên gặp nhau. Học trò vẫn muốn ở đây mạnh dạn nói một câu, loại người bỉ ổi đê tiện làm việc vô lễ như này, cho dù bị ta nghe thấy hay là bị ta nhìn thấy... Ta vẫn nên nói thì lập tức nói! Lần này, lân sau, lần sau sau nữa, luôn luôn là như vậy!”
“Đứa trẻ tốt!"
Thầy Mã khẽ thở dài: “Nhất định phải chú ý! Nếu như ngươi không chết, có thể qua được cửa ải này, vậy hãy căn nhắc Cao Võ Hoa Dương của ta.”
“Cảm ơn thầy Mã đã xem trọng!”
Một bên, Ngô Vân Thiên cũng nghiêm túc hành lễ: “Thầy Mã... Ta thật sự không..."
Vẻ mặt thầy Mã nghiêm nghị hừ một tiếng, quay người phất áo giận dữ bỏ đi: “Loại hoc sinh như ngươi. cho dù tư chất có cao hơn nữa thì Cao Võ Hoa Dương của ta cũng sẽ tuyệt đối không cần!”
Một học sinh không tôn trọng giáo viên thì cho dù thiên phú có cao hơn nữa, thành tích sau này có lớn hơn nữa, liệu ngươi có thể mong đợi hắn sẽ đền đáp cho trường học nơi hắn xuất thân không? Ngươi dám trông chờ không?!
Hơn nữa còn mắng ta!
Ngô Vân Thiên:"..."
Trên khán đài, vẻ mặt Lý Thành Thu u ám, lẩm bẩm nói: “Cao Võ Hoa Dương của ngươi... ha ha, Cao Võ Hoa Dương của ngươi thì sao? Nói cứ như một trường nổi tiếng lắm ấy... Giọng điệu này ai không biết còn nghĩ là top 3 trường nổi tiếng đấy... xì, còn không tự biết mặt mình dài bao nhiêu! Hừ!”
Hai bên cách nhau rất xa, hơn nữa tiếng người huyên náo lẫn lộn, hản vốn nghĩ thây Mã này không nghe thấy.
Nhưng mà, rất không may.
Từ khi xảy ra việc vừa rồi thì thầy Mã vẫn luôn chú ý đến tất cả học sinh của Thâp Tam Trung ở Phong Hải và hai vị giáo viên dẫn đội, thần thức tỏa ra khắp nơi, nắm bắt động tĩnh bên kia.
Bỗng nhiên...
Rít một tiếng, thầy Mã bay vút hàng trăm mét lên trời cao, tát một cái vang dội lên mặt của thầy Lý, sau đó là một trận đánh người quyết liệt lốp bốp!
Sau một trận đánh dữ dội, khi thầy Mã lại đứng lên vẫn còn tức giận mắng mắng: “Ngươi nói rất đúng, Cao Võ Hoa Dương của ta không được tính là trường nổi tiếng, mặt ngựa của ông đây thật sự không thể tự biết dài bao nhiêu! Nhưng mà hôm nay ông đây sẽ nói một câu tại đây, sau này hễ là học sinh của Thập Tam Trung ở Phong Hải các ngươi, Cao Võ Hoa Dương bọn ta không cần bấtt cứ một tên nào cả, bọn ta với không tới!”
Lý Thành Thu che ngương mặt đổ máu sưng tấy, một tiếng cũng không dám ho.
Giáo viên của các học viên khác cho dù không rõ ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghe thầy Mã nói như vậy, lại nhìn đến sắc mặt tái mét của Lý Thành Thu, lập tức đều hiểu rõ.
Trong chốc lát, trong ánh mắt của từng giáo viên đều tỏa ra nét phẫn nộ.
Giáo viên Cao Võ đến làm trọng tài, cho dù ngươi có bất mãn với giáo viên đấy cũng đừng làm liên lụy đến trường học!
Cao Võ Hoa Dương không được tính là trường nổi tiếng? Vậy Thập Tam Trung ở Phong Hải các ngươi được xem là trường nổi tiếng hả?
Tên giáo viên Lý Thành Thu này đã động chạm đến toàn bộ Cao Võ Hoa Dương vì gương mặt dài như ngựa kia của thầy Mã, bị đánh chết cũng là đáng đời!
Lập tức, ánh mắt của mọi người như đang suy nghĩ gì đó lại tập trung vào Ngô Vân Thiên.
Có thầy giáo như vậy, loại chuyện như mắng thầm trọng tài của học sinh này thật sự không hẳn là không thể làm được...
Lúc này, sắc mặt của tất cả những học sinh tại Thập Tam Trung Phong Hải đều trắng bệch.
Tại thời điểm này, Thập Tam Trung ở Phong Hải đã được xem như nổi tiếng rồi, cực kỳ nổi tiếng luôn!
Một học sinh lén lút mắng giáo viên trên khán đài bị bắt tại trận; Chưa dừng lại tại đấy, giáo viên của học sinh kia còn mắng trường học của người ta, và cũng bị bắt ngay tại chỗ!
Đây thật sự là đen đủi mà!
Đúng lúc này, ánh mắt của tất cả các giáo viên tại mỗi một trường Cao Võ khác nhau nhìn sang đấy đều là vẻ chán ghét không thèm che giấu.
“Tả Tiểu Đa!”
Ngô Vân Thiên nổi điên quát lớn: “Kí giấy sinh tử!”
Đương nhiên hắn sẽ nghĩ tất cả các sai lầm, các cả các hậu quả, hết thảy đều đổ lỗi lên người Tả Tiểu Đa.
Nếu như không phải vì thằng khốn này hãm hại mình...
Thì chuyện này sao có thể đến mức này chứ?
Ừm... mặc dù hắn nghĩ như thế, thật lòng cũng không được tính là sai! Vì sự thật đúng là như vậy...
Tả Tiểu Đa trợn mắt nói: “Nguơi vội cái gì? Trận đấu này của chúng ta đến chiều mới bắt đầu mà.”
“Không phải là thi đấu, là đấu sinh tử!”
Phía đối diện, sáu người đều gầm lên giận dữ bao gồm cả Ngô Vân Thiên trong đó, khí thế cực kỳ mãnh liệt.
Ánh mắt nhìn về phía Tả Tiểu Đa, tràn đây sát khí không hề che giấu.
Còn bên dưới khán đài ở đầu bên kia, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú và đám người còn lại đều khâm phục sát đất!
Gồm cả Dư Mạc Ngôn vẫn luôn có suy tính riêng ở trong lòng cũng biết rõ, nếu như là bản thân lên khán đài thì tuyệt đối sẽ không thể tạo ra sóng gió lớn như vậy!
Cũng chỉ có tên nhóc con mưu mô đầy mình, nham hiểm độc ác như Tả Tiểu Đa mới có thể nắm bắt được cơ hội nhỏ nhất, đấm đến một bộ tổ hợp khiến cho toàn bộ trường học của đối phương đều không có cách nào trở mình!
Không thể không phục.
“Nham hiểm, thật sự rất nham hiểm, đúng là lão xảo quyệt mà..."
“Phục rồi, thật sự là tâm phục khẩu phục!”
Năm người Long Vũ Sinh phục đến sát đất!
Cách làm này của Tả lão đại, như thần!
Thực ra Tả Tiểu Đa cũng rất bất ngờ với tình hình lúc này, hắn chỉ là nằm bắt mỗi một sơ hở của kẻ địch theo thói quen, đặt bẫy theo thói quen thôi...
Trên thực tế, mục tiêu ban đầu của hẳn thật sự rất đơn giản: Sau khi đấu sinh tử thắng thua rõ ràng còn có thể khiến bản thân đứng ở trên đỉnh cao đại nghĩa.
Để cho bản thân có lý do tiêu diệt Ngô Vân Thiên một cách danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý.