Mấy vị giáo viên đồng thời gật đầu khẳng định, ánh mắt cảnh cáo lẫn nhau, trong lòng còn có chút hổ thẹn.
Đứa nhỏ này thật đúng là thành thật, chí là nói chuyện hai ba câu, thế mà đã nói ra lá bài tẩy của mình luôn rồi.
Haizzz, những người làm giáo viên như chúng ta, mọi tin tức kiểu này, thật sự là không nên chút nào!
“Chuyện này, ta hy vọng sẽ không có người nói ra ngoài.”
Cô Đinh Tú Lan của Cao Võ Tổ Long Thượng Kinh nhìn những người khác, nói: “Đây là lá bài tẩy bảo mệnh của hẳn, không thế tiết lộ!”
Các giáo viên khác đều gật đầu tán thành, đây là việc cần phải đám bảo.
Ánh mắt của mọi người nhìn Tả Tiểu Đa, đều là thưởng thức, thích đến nói không nên lời.
Đó là một cậu bé ngoan.
Tôn sư trọng đạo, ôn văn hữu lễ; đôn hậu thành thật, trọng tình trọng nghĩa; tâm có kiên trì, chính nghĩa lẫm liệt, đẹp trai bức người...
“Tả Tiểu Đa, tính tình của ngươi quá thẳng thắn."
Cô Đinh Tú Lan có chút thở dài: “Gặp phải hiện tượng bất bình thì nói lời trượng nghĩa, gặp phải người đối với ngươi tốt thì moi tim móc phổi, ngươi như vậy, tương lai sẽ chịu thiệt đó... Haizz, ngươi có thể đến Cao Võ Tổ Long, ta sẽ tận tâm tận lực dạy ngươi. Bằng không, khi ra xã hội... Tính tình ngay thẳng của ngươi..."
Các giáo viên khác đều rất khâm phục, phục sát đất
Đào góc tường này quả là không mang theo nửa điểm e dè, không hề có dấu vết hành vi của người!
“Các thầy cô đều là những bậc trưởng giả đức cao vọng trọng, tất cả đều là những bậc tiền bối cao niên được nhiều người ngưỡng mộ, đương nhiên ta phải nói sự thật, đổi sang người khác thì ta còn lâu mới nói, ta không có ngốc đâu.”
“Hahaha... Ngoan lắm.”
Tất cả các thầy cô đều cảm thấy như được ủi một lúc phần nào đó.
Một đứa trẻ ngoan như thế, là thiên tài tuyệt thế, tuyệt thế yêu nghiệt, nếu có thể đến trường của mình, và trở thành một huyền thoại nghịch thiên, có thế đoán trước được...
Trong hầu hết các giáo viên có mặt đều có những ý tưởng như vậy được trỗi dậy.
Còn đối diện thì lại là một mảnh khóc lóc thê lương.
Tiếng phẫn nộ của Lý Thành Thu trường Thập. Tam Trung Thành Phong Hải truyền tới: “Tả Tiểu Đa, đồ hung thú giết người! Thập Tam Trung Thành Phong Hải củ ta chắc chẩn sẽ không để yên cho ngươi.”
Lý Thành Thu hiện tại đã phát điên rồi!
Một trận chiến gi ết chết ba thiên tài đỉnh cao của hai đại gia tộc!
Mình sau khi trở về hẳn sẽ phải chịu đựng những gì, thật sự là không khó tưởng tượng.
Mọi người còn chưa nói gì, Đinh Tú Lan đã dẫn đầu đám đông ra, vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo: “Lý Thành Thu, ngươi thân là giáo viên, nên làm người gương cho giáo viên, câu nói vừa rồi, thế mà ngươi có thể nói ra miệng!"
“Ta chỉ hỏi ngươi, lôi đài sinh tử, có phải người của các ngươi đưa ra hay không?”
“Ta lại hỏi ngươi, sinh tử trạng, người của các ngươi ký chưa?”
“Câu thứ ba hỏi ngươi: Quy tắc của lôi đài sinh tử là gì?
Đinh Tú Lan không chút nào che dấu bản thân khinh bỉ nói: “Oác ngươi ép người khác ký sinh tử trạng, ép người khác sinh tử chiến, hiện tại người của mình chết, lại còn há to miệng nói đổi phương là hung thủ giết người?”
“Nếu những lời này là học sinh Thập Tam Trung nói ra, ta còn có thể lý giải thành là bởi vì nhất thời kích phẫn, không được dạy dỗ đến nơi đến chốn nên mới như vậy, nhưng ngươi thân là giáo viên, thế nhưng cũng nói ra những lời như vậy, làm sao có thể làm tấm gương cho học sinh được?!”
“Người khác không nói, chỉ cần Đinh Tú Lan ta còn ở trên đời này một ngày, Thập Tam Trung thành Phong Hải và gia tộc của mấy học sinh đã chết này... bao gồm tất cả mọi người ở đây, ai dám giở thủ đoạn, ra tay với Tả Tiểu Đa, ra tay với mấy học sinh Thành Phượng Hoàng, Đinh Tú Lan ta sẽ cùng các ngươi đánh đến cùng!”
Đinh Tú Lan vẻ mặt băng hàn, nói năng có khí phách: "Đây là quy tắc của võ đạo, của võ giả! Đây là trận chiến ở Long Hổ Bảng! Đây là Cao Võ chiêu sinh!”
“Ai dám mạo phạm!?"
Ánh mắt của Đinh Tú Lan quét khắp bốn phía: "Dám chơi thì dám chịu! Sinh tử có số! Cao Võ Tổ Long chúng ta, kiên quyết bảo vệ quy tắc võ đạo!”
“Ai không phục?! Đứng lên cho ta xem thử!!"
Giờ khắc này, cô Đỉnh Tú Lan thật sự là khí phách ngút trời, uy phong lẫm lắm!
Các giáo viên khác cũng đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy, cô Đinh nói rất đúng, rất được lòng ta.”
“Ai muốn ra tay trả thù Tả Tiểu Đa, phải vượt qua cửa ải Mã Trường Tư của ta trước!”
Thầy Mã cũng đứng lên: "Cao Võ Hoa Dương chúng ta, đối với hiện tượng này, không bao giờ ngồi yên, kiên quyết bài trừ!”
Dưới đài, cô La Diễm Linh lớn tiếng nói: “Cao Võ Ngọc Dương Đông Bắc chúng ta kiên quyết ủng hộ quy tắc võ đạo, có người vi phạm, nghiêm trị không nương tay!"
“Cao Võ Tiềm Long chúng ta kiên quyết bảo vệ quy tắc võ đạo, người vi phạm quy tắc, loại bỏ hết, thà ít mà tốt!"
“Chúng ta..."
Mấy giáo viên vừa nói chuyện, trong lòng tức vừa giận mảng, vừa nêu tên trường học của mình.
Bằng không... Những thiên tài này thật sự sẽ bị Đinh Tú Lan kéo đi mất...
Cái cô này, thật không phải là người tốt, nhìn nàng năm chắc thời cơ chuẩn xác, người đầu tiên đứng ra, làm ánh mắt mấy tiểu tử kia nhìn nàng cũng cực kỳ tôn kính.
Chán thật chứ!
Làm phụ nữ thật tốt, có thể thoải mái giở mánh khóe, nói mấy lời ngọt ngào dễ nghe, đúng là quá hời!
Vô số thầy giáo cảm thấy giới tính của họ vào lúc này thực sự sai quá sai.
Cạnh tranh với những cô giáo này, thật sự là không có nửa điểm ưu thế gì!
Ít nhất tối thiểu thì... Loại chuyện này, trước đó dĩ nhiên là ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới.
Đây không phải là tư duy của chúng ta không kín đáo, thuần túy chỉ là do giới tính bất lợi thôi!
Là một người đàn ông, nó thực sự là không công bằng!
Tả Tiểu Đa nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn các thầy cô trượng nghĩa chấp ngôn, thật sự, cảm ơn rất nhiều! Có những lời này của các thầy cô, trái tìm ta, thoáng cái đã ổn định, nhà ta, thoáng cái đã an toàn...”
Đinh Tú Lan dịu dàng gật đầu, nói: “Tiểu Đa, ngươi không cần sợ, cô thay ngươi ra mặt.”
Các giáo viên khác lại cảm thấy rất ghen tỵ.
Ta thực sự muốn đi chắp tay...
Thật không thể tin được.
Cái khẩu khí này, vậy mà lại trực tiếp gọi Tiếu Đa rồi, tự nhận mình là giáo viên rồi sao?!
Cao Võ Tổ Long các ngươi là một trong ba trường danh giá nhất ở đỉnh cao, đến mức đấy không?
Các ngươi mà còn thiếu thiên tài à? Có đến mức phải hạ giá tranh giành với chúng ta vậy không???
Cần phải thế không?