Sau đó Tả Tiểu Đa bắt đầu đuổi người.
“Đi toilet chưa?”
“Hữ? Ai còn có ý tứ như vậy? Nhanh đi đi!"
“Lý Trường Minh! Hôm nay còn buồn ngủ không?”
“Lý Thành Long, bệnh trĩ của ngươi khá hơn chưa?”
“Tú Nhi, hôm nay bà dì không tới chứ?"
Lý Thành Long và Vạn Lý Tú giận tím mặt.
“Ngươi mới bị bệnh trĩ ấy! Ông đây không bị bệnh trĩ" Lý Thành Long mắng ầm lên.
“Ngươi mới có bà dì ấy! Cả nhà ngươi đều có bà dị!" Vạn Lý Tú xấu hổ tức giận đến muốn giết luôn người nào đó.
Ừ, nếu không phải biết đánh không lại thì đã làm như thế vô số lần rồi!
“Ha ha ha..."
“Xuất phát!
Tả Tiểu Đa vung tay lên, sáu người đi theo Hồ Nhược Vân và La Liệt ra khỏi khách sạn, đi thẳng đến đấu trường!
Ánh ban mai chiếu lên sườn mặt sáu người, nhuộm một màu vàng rực rỡ lên cả người họ.
Tám giờ sáng!
Đấu trường số 1.
Sáu chiếc ghế dựa ở một bên.
Tiến vào top tám đội mạnh nhất sẽ có được chút phúc lợi, không cần ngồi dưới đất nữa mà được ngồi rên ghế dựa, hơn nữa có thể nhìn thấy người ở phía đối diện.
Tiếng hô bắt đầu vừa vang lên, Tả Tiểu Đa lập tức xông ra ngoài đầu tiên, dáng người cao ráo, ngọc thụ lâm phong!
Người đối diện sáng mắt lên, đội trưởng Tiềm Long vươn người đứng dậy, nhìn đối phương từ phía xa tiến đến, hẳn nở nụ cười tự tin.
Bên đối phương là đội trưởng Tả Tiểu Đa nhảy ra đầu tiên, một khi đã như vậy, ta phải đánh cho hắn tàn phế, tiếp sau đánh đánh tan sĩ khí của hẳn!
Cho nên hẳn tự nhiên cũng nhảy ra.
“Xin chào! Tại hạ đội trưởng Nhất Trung Tiềm Long, Tây Môn Đại Khánh! Mong đội trưởng Tả Tiểu Đa chỉ giáo!”
Vẻ mặt Tây Môn Đại Khánh nghiêm túc, hắn ôm quyền hành lễ.
Tả Tiểu Đa sửng sốt: “Trận đầu chính là đội trưởng ngươi xuất chiến?”
"Đúng vậy!
Tây Môn Đại Khánh gật đầu, nhe răng cười: “Ta làm đội trưởng, xuất chiến để có một khởi đầu tốt đẹp, là lý thường nên làm”
Tả Tiểu Đa gật đầu: “Bội phục bội phục, nhưng mà ngươi phải chờ một lát, lần này ta ra không phải để vội vã khai chiến mà là giới thiệu thành viên bên ta một chút, hơn nữa trận đầu xuất chiến cũng không phải ta, mong ngươi kiên nhẫn chờ một chút”
"...."
Mặt mũi Tây Môn Khánh lập tức sung huyết như cà tím, sửng sốt không thôi mắng thầm: “Không phải ngươi xuất chiến? Vậy ngươi nhảy ra làm cái vẹo gì?
Nhưng mình đã thừa nhận mình xuất chiến ngay trước mặt mọi người, muốn sửa miệng cũng không kịp
Trúng kế rồi?
Hắn tức khắc phẫn nộ muốn nuốt luôn Tả Tiểu Đa vào bụng: “Tả Tiểu Đa! Ngươi chơi ta?”
“Chơi ngươi?”
Tả Tiểu Đa nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, đánh giá một vòng rồi buồn bực nói: “Ngươi... Này... Ngươi cũng không có cái bộ phận kia mà... Chơi thế nào?”
Sắc mặt hẳn đột nhiên trắng nhợt rồi lui từng. bước ra sau, lắc đầu liên tục: “Ta nói rõ trước nhé, ta không chơi 'cửa sau' đâu, con người ta một thân chính khí, ta thắng đó nha”
"!!!!"
Tây Môn Đại Khánh tức giận muốn hộc máu.
Vô số người xem sửng sốt không thôi, sau đó bật cười ra tiếng.
Ghế trọng tài.
Trên ghế trọng tài có ba người đến từ ba danh giáo lớn; Cao Võ Tiềm Long, Cao Võ Tổ Long và Cao Võ Vân Đoan.
Cô Đinh Tú Lan của Cao Võ Tổ Long cười co quắp lại, nàng truyền âm nói: “Trình độ tu dưỡng này hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc... Nhìn đội trưởng Tiềm Long kia tức giận. Ha ha, đứa trẻ đáng thương
Còn chưa khai chiến đã tức giận đến thế, cho dù thế lực ngang nhau mà tâm trạng bất ổn thì trận chiến này sẽ còn thua nhiều hơn nữa... Trừ phi ưu thế thực lực chênh lệch áp đảo.
Người khác, giáo viên của Cao Võ Vân Đoan cười nói: “Tả Tiểu Đa đã làm hắn tức giận thành như vậy, sao có thể cho hẳn có cơ hội bình tĩnh lại? Chẳng qua Tả Tiểu Đa không ra đấu, mấy thẳng nhóc kia muốn thắng Tây Môn Đại Khánh là không có khả năng, thay vì nói trận chiến này là trận chiến làm tiêu hao, không bằng nói là trận chiến biểu diễn”
Những giáo viên khác đều gật đầu mỉm cười Những lời này không phải giả.
Tả Tiểu Đa đã ra mặt quá nhiều, đây là đang cho bạn học khác có cơ hội biểu diễn. Mà Tây Môn Đại Khánh, người mạnh nhất bên địch chính là một cái đá thử vàng.
Bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rõ tu vị của Tây Môn Đại Khánh.
"Tâm lý Tả Tiểu Đa đã vượt qua phạm trù thẳng bại từ trước! Đứa trẻ này thật sự rất khá!”
Bây giờ hầu như trong lòng các giáo viên đều nghĩ như vậy.
Qủa nhiên, họ nghe thấy Tả Tiểu Đa cười nói: “Ngươi đã nôn nóng như vậy thì ta không vội giới thiệu thành viên bên bọn ta nữa, tránh cho chậm trễ thời gian của ngươi. Lý Trường Minh, xuất chiến!”
Lý Trường Minh hét một tiếng, lập tức sải bước lao ra.
Hắn ngẩng đầu lên trời, rống to: “Ta là Lý Trường Minh của Nhị Trung thành Phượng Hoàng! Hôm nay ta muốn liều mình đấu một trận! Máu không chảy khô, không chết không ngừng chiến!”
Hắn đập hai tay vào ngực giống như hành động của mấy con tỉnh tỉnh, dữ tợn rống to, cảm xúc vô cùng kích động.
Tây Môn Đại Khánh ở đối diện đã bị Tả Tiểu Đa chọc điên đến miệng méo mắt xếch, làm sao không biết mình đã bị lừa.
Nhưng đã đi ra rồi, quay về chỉ có mất mặt.
Lại nhìn đối phương chỉ phái một kẻ tiểu tốt ra, càng thêm tức giận, tức giận đến giận sôi lên.
Tiếng chuông vang lên một tiếng.
Trận chiến bắt đầu.
Ngay giây phút tiếng chuông đầu tiên vang lên, cơ thể Tây Môn Đại Khánh đã bay lên trời như giao long, vọt về phía Lý Trường Minh.
Đánh nhanh thắng nhanh!
Lý Trường Minh quát to một tiếng, cơ thể lay động kịch liệt, trong chớp mắt nguy hiểm tới gần, hắn vung tay lên, một đám sương mù đột nhiên xuất hiện, rơi rụng đầy lên mặt và cổ của Tây Môn Đại Khánh đang lao tới.
Tây Môn Đại Khánh chấn động, hắn lập tức nín thở, nhưng sương mù kia đã phun lên mặt hắn, thật sự là tiếp xúc trên diện rộng, hẳn vội vàng rơi xuống đất, giận dữ chất vấn “Ngươi dùng độc?”
Lý Trường Minh xem thường nói: "Ngươi kém hiểu biết thì cứ nói kém hiểu biết, ngươi từng gặp loại độc
đắt đỏ vậy chưa? Hơn nữa dù ta dùng độc thì có sao? Trên quy tắc có nói không được dùng độc à?” Tây Môn Đại Khánh hét lớn một tiếng, hẳn không lần thứ hai lao tới
Nhưng thấy Lý Trường Minh xoay người bỏ chạy, chạy vòng quanh đấu trường, chạy vòng lớn nhất có thể, nhất định không đối đầu trực diện với Tây Môn Đại Khánh.
Tây Môn Đại Khánh phát động tốc độ nhanh nhất của mình để đuổi theo, ngăn cản, công kích, mấy lần công kích đều đã đánh đến người Lý Trường Minh, nhưng Lý Trường Minh hoàn toàn không để ý tới, hắn vẫn chạy trốn như cũ.