Tất cả mọi người, ngoài im lặng cũng chỉ có im lặng.
Chỉ một trận đánh lần này, tổng cả không đến mười phút, Lý Thành Long nổi tần rần trên mạng!
Nổi tiếng khắp cả nước!
Bị hàng tỉ cư dân mạng tặng cho tôn xưng là: “Cương Thiết ca!”
Đồng thời, từng người nhìn trời thề thốt: Cả đời này, chỉ sợ sẽ không còn người đàn ông thứ hai nào có thể cứng rằn như Cương Thiết ca!
Vô số người tôn làm thần tượng...
Cho đến khi một cô gái áo trắng khác của tiểu đội phía đối diện đi tới đỡ Hạng Băng, Lý Thành Long mới dám buông tay ra, vẫn cẩn thận đề phòng, lo sợ lần thứ hai bị tấn công.
Cho đến khi đôi mắt sưng vù của hẳn quét qua cô gái áo trắng khác, định nói chuyện, cô gái áo trắng giống như đã đạt tới cảnh giới Thai Tức kia lại giật mình run lập cập, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt trắng bệch, trong mắt ngập tràn hoảng hốt lo sợ.
Vội vàng ôm lấy Hạng Băng, chạy đi như một làn khói, chỉ sợ là thấy quỷ cũng chưa chắc sẽ hoang mang đến nỗi chạy nhanh như vậy...
“Lý Thành Long!"
Hạng Băng ở trong ngực cô gái kia vẫn giấy giụa không ngừng, giương nanh múa vuốt, một bên khóc lớn: “Lý Thành Long... Ô ô, ngươi đợi đấy! Cả đời này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lý Thành Long ngơ ngác đứng tại chỗ, gãi đầu một cái, khuyên nhủ: “Cô gái à, cần gì phải để ý như vậy, chẳng qua chỉ là một cuộc tranh tài thôi mà..."
Hạng Băng càng khóc lớn hơn.
Lý Thành Long về hàng, được hoan nghênh như anh hùng, chưa bao giờ lại nhiệt liệt như vậy.
Tả Tiểu Đa, Long Vũ Sinh, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh, đồng loạt cúi người, dáng vẻ một lòng tâm phục khẩu phục: "Lý lão đại! Cả đời này ta chưa từng bội phục người nào, nhưng lần này, mấy người chúng ta bị ngài hoàn toàn cảm phụ! Bội phục... Thật sự!"
Vẻ mặt cả bốn người đều trịnh trọng, lắc đầu liên tục, xúc động, tự tỉ, tất cả đều phát ra từ nội tâm!
“Phát biểu chút cảm tưởng đi...”
“Cảm tưởng..."
Lý Thành Long lắc lư lảo đảo, thần trí mơ mơ màng màng: “Cảm tưởng chính là may mà Tả lão đại thường ngày hay đánh ta... Nếu không, trận này đúng là không chịu được..."
'Vừa nói chuyện vừa đi tới bên cạnh đội ngũ, đột nhiên trước mắt tối săm, Lý Thành Long hôn mê bất tỉnh.
Trận này, nói thật thì, Phù Phù cũng bị đánh rất thảm.
Thực ra thực lực của đổi phương từ đầu đến cuối đều cao hơn Lý Thành Long một bậc lớn, cả quá trình lấy cứng chọi cứng đánh sáp lá cà, ngoài kiểm tra năng lực chịu đòn của nhau ra, thì là thực lực công kích đánh nhau, tất cả kỹ năng kỹ xảo, ở trận này, gần như hoàn toàn vô dụng, chính là hai con trâu đực chọi nhau, đấu đá lẫn nhau!
Ngươi đánh ngã ta, thì ngươi thắng!
Ta đánh ngươi ngã, thì ta thắng!
Không tồn tại bất cứ mưu lược nào!
Hạng Băng xuất chiến đã có chuẩn bị trước, dưới lưỡi giấu một viên Nguyên Lực Đan; mà Lý Thành Long cũng giấu một viên giống như vậy; hai người cứ thế dùng hết hai viên Nguyên Lực Đan, trong nháy mắt khôi phục nguyên khí, chính là cực đoan như vậy.
Mới có tình huống chiến đấu thê thảm như vậy!
“Ta lập ra chiến thuật dễ hiểu như vậy cho Phù Phù... Nhưng mà vì sao đổi phương cũng muốn chọn loại chiến thuật này, chuyện này thật là khó hiểu?" Chuyện này đối với Tả Tiểu Đa quả là trăm mối vẫn không có lời giải.
Để cho một cô gái áp dụng phương thức chiến đấu vật lộn như vậy, người của phe đối diện có phải điên quá rồi không?
Hắn nào có biết, Hạng Băng chính là truyền nhân của cố võ thế gia Hạng gia, Bá Vương Quyền gia truyền, nhất là vật lộn, nổi tiếng thô bạo hào hùng, Hạng Băng mặc dù là con gái, nhưng nói đến đánh nhau lại nổi tiếng dũng mãnh.
Không bao giờ dùng bất kỳ binh khí gì, bất luận gặp kẻ địch nào, đều sử dụng quả đấm cứng rắn của mình để giải quyết.
Bá Vương Quyền, khí thế mạnh mẽ, chỉ cần đổi phương hơi khiếp đảm hoặc có suy nghĩ né tránh, tiết tấu lập tức bị đối phương nắm trong tay. Sau đó từng chút từng chút tích lũy thành ưu thế, lại đem ưu thế chuyển thành thẳng thế, cuối cùng một phát không còn đường sửa chữa.
Nhưng hôm nay lại gặp Lý Thành Long, chắc chắn là gặp phải khắc tỉnh!
Lý Thành Long từ lúc vừa mới bắt đầu đã không có ý định dùng kỹ xảo gì, trực tiếp áp dụng chiến thuật đánh giết vật lộn, đường hẹp gặp nhau, gan dạ thẳng chiến lược, tấn công mạnh mế!
Không né không tránh, mạnh mẽ tấn công không lùi bước!
Sau đó liền xuất hiện tình trạng cực đoan hai bên lấy tấn công đối phó tấn công, lấy mạnh trị mạnh, lấy cứng chọi cứng.
Chín phần sắc đẹp của cô Hạng Băng này, đã bị Lý Thành Long phá hủy sạch sành sanh!
Vị Cương Thiết ca này cả quá trình không có chút kiêng dè!
Cái gì mà ánh mắt, cái mũi, gương mặt, cái miệng nhỏ nhắn, khuôn ngực như ngọc, chân dài miên man...
Tất cả đều không tránh được những cú đánh hết sức vô tình của Lý Thành Long!
Suy nghĩ của Phù Phủ rất đơn giản: Ta tranh giải chính là muốn thẳng! Ai quan tâm ngươi là đàn ông hay đàn bà! Đánh tất!
Cho dù ngươi xinh đẹp...
Ngươi cũng sẽ không làm vợ ta, ta việc gì phải nhường ngươi?!
Hơn nữa, bây giờ không phải luôn nói nam nữ bình đẳng hay sao, ông đây hôm nay sẽ bình đắng triệt để tất cả đều như nhau!
Sau trận chiến này, liền xuất hiện một thời kỳ chân không ngắn ngủi.
Thậm chí ngay cả trên khán đài cũng lặng ngắt như tờ, lặng yên một lúc lâu.
Người người đều đang chìm đảm trong dư vị của trận chiến vừa rồi, trên từng khuôn mặt đều hiện lên vẻ suy tư.
Sáu vị trọng tài đều ngươi nhìn ta một cái, ta lại nhìn ngươi một cái, ai cũng cảm giác mình vừa tỉnh lại sau khi bị sét đánh.
“Lý Thành Long này... Danh tiếng đã hoàn toàn thối nát.”
Trong đó có một vị giáo viên Cao Võ vỗ miệng,
khuôn mặt đầy vẻ nuối tiếc: “Nếu như từ đây không có n vọng thì thật đáng tiếc, dạng này, Cao Võ Long. Hồn chúng ta đặc biệt tuyển đi, cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn, làm lỡ dở một đứa bé.”
“Nghĩ hay lắm!”
Mấy thầy cô khác cùng nhau nổi giận gầm lên một tiếng.
Ai nói danh tiếng xấu thì không thể mời?
Cho trai thắng như vậy vào trường học, tuyệt đối có thể làm vỡ mộng một nhóm nữ sinh mắc bệnh công chúa nghiêm trọng, cho rằng mình là người đẹp nên phải được ưu đãi!
Ai nói không cần? Chúng ta rất cần!
Trên khán đài, La Liệt trợn mắt, ngây người như phỗng nhìn, hồi lâu mới thở một hơi, lắc đầu liên tục tự than thở mình không bằng: “Học sinh như vậy, La ta thực sự không dạy ra được, Tân Phương Dương thật là trâu bò!"