Y Ba Tuần đứng trong đại điện vỡ nát, tay niết ấn quyết, quanh người tỏa ra khí tức huyền ảo, phân bổ khắp nơi trong đại điện, không ngừng di chuyển, không ngừng tìm kiếm.
Đến cuối cùng, có ba vị trí trong đại điện có chấn động không gian, khiến không gian lay động như gợn sóng.
Y Ba Tuần vội vàng nói: “Chư vị, ba nơi này chính là cửa vào. Ta chỉ có thể tìm ra bọn chúng, muốn mở chúng ra phải có bí pháp đặc biệt mới được.
Trước mắt chúng ta không có pháp môn đi vào, chỉ có thể dựa vào các ngươi ra tay cưỡng ép công phá.”
Y Ba Tuần vừa dứt lời, Lâm Thương Long đã nhanh chóng đấm ra một quyền. Trong tiếng long ngâm, thế quyền trực tiếp đánh vỡ cánh cửa kia.
Sở Hưu cũng xuất đao chém xuống, nhát đao mang lực lượng tịch diệt chia cánh cửa thành hai nửa.
Cánh cửa cuối cùng bị phật ấn của Hư Tĩnh trực tiếp đánh vỡ.
NHìn ba cánh cửa, Y Ba Tuần nói: “Chư vị, trước mắt có ba cánh cửa, chúng ta tách ra thăm dò hay đi chung?”
Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng, đương nhiên phải cùng đi vào.
Nếu tách ra thăm dò, ai biết chỗ đối phương có cái gì, chỗ mình có cái gì? Làm vậy rõ là dựa cả vào vận may.
Những võ giả cấp thấp chịu chơi vận may chứ những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ở đây lại tin tưởng vào thực lực của bản thân hơn, chẳng thà phát hiện bảo bối rồi mới ra tay cướp đoạt.
Y Ba Tuần nhún vai, đi vào một cánh cửa trước, những người khác cũng theo chân hắn.
Trong cánh cửa là một hành lang dài, trên hành lang vẽ đủ loại đồ án, phong cách vô cùng kỳ dị.
Nhưng sắc mặt Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha lại trở nên rất khó coi, vì trên vách tường này vẽ rất nhiều tượng Phật của Phật tông, tuy những vị “Phật: kia đều rất kỳ dị. Nhưng dù sao chúng cũng rất giống tượng Phật của Phật tông, có thể thấy là cùng nguồn gốc.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhìn về một bức tranh trên vách tường, y kinh ngạc hỏi: “Y tông chủ, Phạn văn trên này có ý nghĩa gì?”
Y Ba Tuần như ngầm thừa nhận cách xưng hô này, không tiếp tục sửa cách gọi của Sở Hưu. Hắn nhìn thoáng qua bức tranh trên vách tường nói: “Đây là tên của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cũng là thần hộ pháp mà bọn họ thờ cúng. Đại Hắc Thiên Ma Thần. Đương nhiên đây chỉ là cách gọi mà Côn Luân Ma Giáo đặt cho bọn họ.
Nếu phiên dịch đúng theo Phạn văn này, khà khà.”
Y Ba Tuần đột nhiên cười một tiếng kỳ quái, nhìn về phía Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha, hạ giọng nói: “Phiên dịch theo Phạn văn hẳn là Bì Lư Già Na Phật. Đương nhiên hắn còn một cái tên khác, Đại Nhật Như Lai!”
Sở Hưu thấy hứng thú với bức tranh tường này chính là vì bức vẽ này giống Đại Nhật Như Lai tới tám phần. Hai phần khác biệt là vì Đại Nhật Như Lai trên vách tường có bốn tay, hơn nữa không phải pháp tướng Đại Nhật Như Lai uy nghiêm mà là nộ tướng mạo phẫn nộ có phần dữ tợn.
Trong công pháp Phật môn của Sở Hưu, thứ mạnh mẽ nhất là Hoán Nhật Đại Pháp của Đàm Uyên đại sư ngày trước, nhưng Sở Hưu đã rất ít khi sử dụng.
Với thực lực của Sở Hưu hiện giờ, e là Đàm Uyên đại sư trong thời đỉnh cao cũng không phải đối thủ của y. Môn công pháp này cũng không mấy tác dụng với Sở Hưu.
Nhưng khi thấy bức tranh trên tường, không hiểu sao y bỗng có cảm ngộ khó hiểu, như nghĩ ra điều gì, lại như không nghĩ ra cái gì.
Lúc này gương mặt tươi cười của Hư Tĩnh ở phía khác trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn! Làm sao lại phiên dịch loại tà thần này thành Đại Nhật Như Lai được?”
Y Ba Tuần thản nhiên đáp: “Tin hay không là tùy ngươi, bức tranh tường ngay đó, có mù cũng nhận ra liên hệ giữa nó và Đại Nhật Như Lai.
A, Tiêu Ma Kha đại sư lượng thứ, ta chỉ lấy ví dụ thôi, không phải nói ngươi.
Cho dù các ngươi không biết Phạn văn đi nữa, chắc chắn trong chùa của các ngươi cũng có một số điển tịch Phạn văn.
Nếu ngươi không tin cứ lưu lại những Phạn văn này, lúc về kiểm tra xem có giống Phạn văn miêu tả Đại Nhật Như Lai không.”
Sắc mặt Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha đều khá âm trầm, nhưng sự thật bày ngay đó, bọn họ không tin cũng không được.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại nhìn chằm chằm vào Đại Nhật Như Lai kia, hay nên nói là bức tường vẽ Đại Hắc Thiên Ma Thần, ánh mắt trở nên cực kỳ quỷ dị, một bên tỏa ra phật quang chói mắt, một bên lại là ma diễm diệt thế.
Dường như y đã hiểu ra điều gì, Đại Hắc Thiên Ma Thần chính là Đại Nhật Như Lai, Đại Nhật Như Lai chính là Đại Hắc Thiên Ma Thần.
Một đại diện cho sinh cơ nóng bóng, một lại là tịch diệt âm trầm.
Cũng như ngọn lửa diệt thế kia, vật cực tất phản, song sinh nhất thể.
Truyền thừa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa quả thật bất phàm, vứt bỏ tất cả các biểu tượng phức tạp thì bản nguyên của nó vẫn là âm dương, sinh tử!
Y Ba Tuần kinh ngạc nói: “Sở đại nhân, Sở đại nhân!”
Sở Hưu khôi phục tinh thần, lơ đãng nói: “Không việc gì, đi tiếp thôi.”
Đám người tiếp tục tiến lên, tới hành lang cuối cùng là từng gian phòng. Chắc là chỗ ở của đệ tử Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa.
Đám người Sở Hưu dò xét lần lượt từng nơi, chỗ nào cũng là vườn không nhà trống. Đám người này chẳng khác gì khổ tu sĩ, trừ một số quần áo linh tinh, thậm chí không thấy đan dược tu luyện.
Xem ra năm xưa Đại Hắc Thiên Ma Giáo đã di rời khỏi Nam Man, nơi này cũng bị bọn họ vứt bỏ.
Nhưng mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, nơi này được xây dựng quá thô kệch. Đã là tổ địa của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cho dù là hơn năm trăm trước bọn họ di chuyển toàn bộ giáo phái ra khỏi Nam Man, đi vào đất Trung Nguyên truyền giáo, nhưng cũng không thể vứt bỏ tổng bộ như vậy được?
Đám người tiếp tục đi về phía trước, cuối hành lang là một gian phòng, nói chính xác hơn là một cung điện cỡ nhỏ. Đám người đưa mắt nhìn nhau, nơi này hẳn là chỗ ở của người chấp thưởng Đại Hắc Thiên Ma Giáo năm xưa.
Lâm Thương Long thản nhiên nói: “Nghĩ cách làm gì? Phiền phức!”
Y Ba Tuần nhìn Lâm Thương Long với ánh mắt quái dị, người của Thiên Môn luôn làm việc kiểu này? Đúng là kỳ quái.
Nhưng hắn cũng biết thực lực của thần tướng Thiên Môn, cũng không nổi giận. Đám người mở cửa lớn vào trong cung điện.
Trong cung điện này để khá nhiều đồ, ngoài quần áo còn có những thứ kỳ dị như tượng Phật tượng thần cỡ nhỏ. Đồng thời chỗ tượng này không phải khắc bằng đá như bên ngoài, tuy không biết là dùng loại tài liệu gì nhưng chúng tinh xảo hơn nhiều, bên trong ẩn chứa lực lượng tịch diệt không hề yếu kém.