Thật ra xung đột với Cự Linh Bang chỉ là vì chuyện nhỏ, Hư Ninh vốn không muốn làm lớn chuyện.
Vốn dĩ hắn cho rằng chuyện này có Đại Quang Minh Tự ra mặt, chắc chắn Thẩm Phi Ưng sẽ thống khoái thả người, nhưng hắn không ngờ thái độ của Thẩm Phi Ưng lại ương ngạnh như vậy.
Bây giờ cả tâm phúc của Sở Hưu là Nhạn Bất Quy cũng ra mặt, nguy cơ lớn chuyện lại tăng thêm một bậc.
Hư Ninh trầm giọng nói: “Nhạn đại nhân, vì một đệ tử tầm thường mà Trấn Võ Đường định xung đột với Đại Quang Minh Tự ư? Có đáng giá không?”
Nhạn Bất Quy không nói gì chỉ nâng thanh trọng kiếm lên chỉ Hư Ninh, ý nghĩa đã rất rõ ràng, ai đến, hắn sẽ giết kẻ đó!
Ngay lúc Hư Ninh định nói gì đó, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Đáng giá không? Đây không phải chuyện đáng hay không đáng.
Mà là cho dù là ai cũng không thể đoạt người từ Trấn Võ Đường ta!”
Thấy Sở Hưu dẫn đám người Mai Khinh Liên đến, Hư Ninh thầm hô không ổn.
Chỉ một chuyện nhỏ thôi, sao lại khiến Sở Hưu ra mặt?
Đối mặt với đám người Thẩm Phi Ưng, thái độ của Hư Ninh còn khá mạnh bạo, nhưng đối mặt với Sở Hưu, hắn không có tư cách ương ngạnh.
Hư Ninh chắp tay trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Sở đại nhân, chúng ta không muốn cướp người, chỉ có điều đệ tử Vương gia kia đã được Đại Quang Minh Tự lựa chọn, chuẩn bị quy y, thu nhận làm môn hạ. Chúng ta chỉ muốn dẫn người về mà thôi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Thật ư? Nhưng chuyện này liên quan gì tới việc hắn giết người của Trấn Võ Đường ta?
Đừng nói hắn còn chưa phải đệ tử của Đại Quang Minh Tự các ngươi, cho dù hắn đã chính thức quy y trở thành đệ tử Đại Quang Minh Tự, chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn giết người của Trấn Võ Đường chúng ta mà có thể bình an vô sự?
E là người Đại Quang Minh Tự tự nghĩ tốt về bản thân hơi quá rồi!”
Sắc mặt Hư Ninh đột nhiên biến đổi, Sở Hưu nói vậy chẳng khác nào tát vào mặt.
Đúng lúc này, phía xa lại có một nhóm hòa thượng đi tới. Hư Ngôn vẻ mặt nghiêm nghị mang theo hai lão tăng của Đại Quang Minh Tự tới.
Không trách Hư Ngôn nóng ruột, chuyện này xảy ra đột ngột, hắn cũng không ngờ bên mình lại xảy ra xung đột với Sở Hưu nhanh như vậy.
Hắn đã nghe cách xử trí của Hư Ninh từ đệ tử báo tin, Hư Ninh làm vậy không sai.
Đệ tử Vương gia kia đã được Đại Quang Minh Tự lựa chọn, chuẩn bị thu nhận. Chuyện này đã được gia chủ Vương gia tuyên dương từ lâu.
Kết quả bây giờ Vương gia bị diệt môn thì thôi, bọn họ mà không đòi được người thì Đại Quang Minh Tự sẽ mất mặt.
Trong mắt những người khác sẽ là Đại Quang Minh Tự thậm chí còn không bảo vệ được đệ tử nhà mình, vậy chúng ta chạy tới Đại Quang Minh Tự của các ngươi làm hòa thượng còn có ý nghĩa gì nữa? Chưa kể lại phải kiêng rượu kiêng sắc, uất ức như vậy chẳng thà vào triều đình Bắc Yên làm thái giám.
Cho nên bọn họ phải đòi người về, bằng không tiếng tăm của Đại Quang Minh Tự sẽ mất sạch, còn truyền giáo ở Bắc Yên gì nữa? Đi lên phía bắc niệm kinh thôi.
“Sở đại nhân, chỉ vì một đệ tử vương gia mà ngươi tự mình ra tay, có đáng không?” Hư Ngôn trầm giọng nói.
Sở Hưu híp mắt nói: “Vì một đệ tử Vương gia, chẳng phải Đại Quang Minh Tự các ngươi cũng phát động 3 vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần à? Có đáng không?”
Hư Ngôn lắc đầu nói: “Đối với Đại Quang Minh Tự mà nói, chúng sinh bình đẳng. Nếu Hư Ninh gặp chuyện, đương nhiên Đại Quang Minh Tự sẽ dốc sức cứu viện. Bây giờ một đệ tử chưa nhập môn gặp chuyện, Đại Quang Minh Tự cũng dốc sức cứu viện.”
Sở Hưu cười ha hả nói: “Hay cho câu chúng sinh bình đẳng!
Vừa hay, Sở Hưu ta cũng vậy, trong mắt ta mọi người đều bình đẳng, không ai là không thể giết!”
Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Mang tên tiểu tử của Vương gia ra đây.”
Thẩm Phi Ưng sửng sốt, đại nhân, ngài định giao người à?
Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, đành ngoan ngoãn mang người ra.
Đệ tử của Vương gia còn rất trẻ tuổi, nhìn bộ dáng có lẽ còn chưa tới hai mươi, lúc này lại bị dọa tới run lẩy bẩy. Hắn cũng không biết hành động trong lúc quá khích của mình đã gây ảnh hưởng lớn tới mức nào.
Trước đó khi ở Vương gia, hắn là con trai độc nhất của gia chủ Vương gia cho nên không chỉ gia chủ Vương gia không nỡ cho hắn bước chân vào giang hồ, thậm chí không cho hắn nhúng tay vào mọi chuyện trong gia tộc.
Cứ như vậy dẫn tới đệ tử Vương gia này là kẻ vô tri, không biết sợ. Hắn vốn không hiểu Trấn Võ Đường đại biểu cho điều gì, cũng không hiểu Đại Quang Minh Tự đại biểu cho điều gì.
Nhưng hắn không phải kẻ ngu, thấy trước mắt có nhiều cường giả như vậy, hắn bị đọa tới mức không nói được một câu.
“Đại Quang Minh Tự các ngươi muốn thằng nhãi này? Rất bình thường,
không hiểu rốt cuộc Đại Quang Minh Tự các ngươi coi trọng hắn ở điểm nào?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Quỷ củ từ ngàn xưa, cho dù là Đại Quang Minh Tự các ngươi cũng không thể thay đổi.
Các ngươi muốn người phải không? Vậy thì được, cho các ngươi người, trả mạng lại!”
Hư Ngôn đã giao tiếp với Sở Hưu không phải chỉ một lần, nhìn biểu cảm này của Sở Hưu là hắn biết sắp xảy ra chuyện.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Sở Hưu đã trực tiếp búng tay một cái, chỉ trong chớp mắt thiên địa nguyên khí xuất hiện một chấn động nhỏ bé.
Nhưng chấn động nhỏ bé này lại dẫn dắt trái tim của đệ tử Vương gia kia, khiến nó đập mạnh một chút.
Chỉ có vậy thôi, nhưng khiến tâm mạch của đệ tử Vương gia lập tức vỡ vụn, chỉ trong chốc lát đã không còn hơi thở.
Thấy người mà môn phái mình muốn nhận về bị giết chết ngay trước mắt mình, Hư Ngôn giận dữ hét lên: “Sở Hưu! Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền? Thủ hạ của ngươi đã diệt cả nhà Vương gia rồi, còn chưa đền đủ mạng à?”
Sở Hưu nhún vai nói: “Thật à? Xin lỗi, nãy ta quên không hỏi.
Nhưng hỏi rồi thì kết quả cũng vậy thôi, mạng của Trấn Võ Đường chúng ta đáng giá hơn, được không?”
Sở Hưu bước lên một bước, nội lực chân hỏa bùng cháy quanh người, xuất quyền đánh xuống. Sơn Hải Quyền Kinh mang theo uy thế hùng hồn nghênh tiếp một chưởng của Nộ Mục Kim Cương. Quyền của Sở Hưu rất giống Trần Thanh Đế, những nơi thế quyền đi qua, núi lở đất vỡ, không gì không phá được!
Luồng lực lượng kia cường đại tới mức Hư Ngôn biến sắc.
Pháp tướng Nộ Mục Kim Cương Sau lưng hắn xuất hiện vết rạn, Phật quang lập tức ảm đạm.
Trước đó, khi rời khỏi Đại Quang Minh Tự, Hư Tĩnh đã bảo hắn cẩn thận với Sở Hưu. Khi đó Hư Ngôn cho rằng Hư Tĩnh ám chỉ hắn cẩn thận với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Sở Hưu. Bây giờ hắn mới biết, Hư Tĩnh còn bảo hắn cẩn thận với thực lực cường hãn tới mức không nói lý của Sở Hưu.