Thủ Chân Tử lắc đầu nói: “Ai mà biết được, nếu là võ viện khác trong Đại Quang Minh Tự tới, có lẽ còn đường thương lượng.
Nhưng lần này Đại Quang Minh Tự lại phái Kim Cương Viện tới, chuyện này cũng khó giải quyết.
Tính cách đám người Kim Cương Viện cực kỳ nóng nảy, bây giờ có người chết, cho dù Hư Ngôn không muốn ra tay, e rằng hắn cũng không cản được người bên dưới.”
Tịch Vân Tử gãi đầu nói: “Bọn họ có ra tay cũng không sao, nhưng ta sợ đám người Đại Quang Minh Tự gây chiến, khiến Sở Hưu đứng ngoài coi trò hay.”
Thủ Chân Tử cũng thở dài nói: “Dù sao cũng là bên phía chúng ta giết người, chuyện này phải xem thái độ của Đại Quang Minh Tự thôi.”
Lúc này trong Đại Quang Minh Tự, Thủ Chân Tử hiểu khá sâu về Đại Quang Minh Tự, Hư Ngôn có thể giữ được lý trí nhưng không nghĩa là những người khác cũng lý trí như vậy.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn giết đệ tử của bọn họ trước, nếu không có câu trả lời thích đáng, e là không ai nhịn được.
Cho nên dẫu Hư Ngôn muốn điều tra rõ ràng mọi việc rồi mới động thủ, nhưng hắn cũng bị cuốn theo, tới hỏi tội Thuần Dương Đạo Môn.
Hư Ngôn gọi tất cả những người ra ngoài tìm kiếm đệ tử trở về. Kim Cương Viện trực tiếp tập kết, cùng tới hỏi tội phân đà Bắc Yên của Thuần Dương Đạo Môn.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn được Hạng Long đích thân mời tới, cho nên phân đà của bọn họ ở Bắc Yên cũng được Hạng Long chuẩn bị sẵn, nằm ở phía đông thành, dọn sạch xung quanh, chia hết cho Thuần Dương Đạo Môn.
Lúc này đám đệ tử Đại Quang Minh Tự cũng đã bao vây toàn bộ phân đã của Thuần Dương Đạo Môn, Tịch Vân Tử cười ha hả đi ra nói: “Chư vị nghe ta nói này, bố trí chiến trận lớn như vậy là hù dọa ai vậy? Có gì mà không nói chuyện được?”
Hư Ngôn mặt không biểu cảm nói: “Đương nhiên là nói chuyện được.
Sở Hưu có câu nói rất đúng, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.
Giao hung thủ giết đệ tử Đại Quang Minh Tự ra đây, coi như chuyện này kết thúc.”
Tịch Vân Tử khẽ nhíu mày.
Đừng nói kẻ giết người là đệ tử mà bọn họ cực kỳ coi trọng như Diệp Tiêu, cho dù chỉ là một đệ tử bình thường của Thuần Dương Đạo Môn, bọn họ cũng không giao ra.
Giao người thì các đệ tử tâm tro ý lạnh. Loại đại phái như Thuần Dương Đạo Môn có thể ngoan cố đến cùng nhưng tuyệt đối không lùi bước.
Tịch Vân Tử lắc đầu thở dài nói: “Hư Ngôn đại sư, thế này là các ngươi không đúng rồi, phải biết người xuất gia lòng dạ từ bi.
Chẳng phải Phật tông các ngươi luôn tuyên dương buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật à? Bây giờ đệ tử Thuần Dương Đạo Môn chúng ta đã quyết định buông bỏ đồ đao, không thể bỏ qua chuyện này à?”
Hư Ngôn vẫn mặt không biểu cảm nói: “Buông bỏ đồ đao? Vậy thì được, đưa hắn tới Đại Quang Minh Tự của chúng ta, Đại Quang Minh Tự giúp hắn siêu độ sát khí, giúp hắn thành Phật!”
Tịch Vân Tử cau mày: “Chuyện này không thể thương lượng được à?”
Hư Ngôn lạnh lùng nói: “Động thủ!”
Vừa dứt lời, hàng loạt đệ tử Đại Quang Minh Tự đã lao thẳng về phía Thuần Dương Đạo Môn.
Lần này Thuần Dương Đạo Môn thật sự chọc giận bọn họ, Phải biết tuy lần trước Sở Hưu cũng giết người, nhưng dù sao người chết cũng không phải đệ tử chính thức của Đại Quang Minh Tự.
Tuy Phật nói chúng sinh bình đẳng, nhưng hiển nhiên cả Hư Ngôn và những người khác của Đại Quang Minh Tự đều chưa tu hành tới mức chúng sinh bình đẳng. Cho nên người ngoài bị giết và người trong nhà bị giết là hai chuyện khác hẳn nhau.
Tịch Vân Tử bất đắc dĩ, đành phải lệnh cho người của Thuần Dương Đạo Môn cũng ra tay, cùng nhau chống trả.
Tính theo nhân số thì Thuần Dương Đạo Môn ở thế yếu, nhưng may là những người Thuần Dương Đạo Môn đưa tới đây cũng không yếu.
Một mình Thủ Chân Tử đã chặn hai cao tăng bối phận chữ Tịnh của Đại Quang Minh Tự, Tịch Vân Tử dựa vào thần binh Thuần Dương trong tay giao chiến với Hư Ngôn, trong thời gian ngắn cũng không phải lo chuyện chiến bại.
Nhưng những võ giả Thuần Dương Đạo Môn khác lại không được lạc quan như vậy.
Số người của bọn họ vốn ít hơn, thực lực cũng không cao hơn võ giả Đại Quang Minh Tự quá nhiều, cho nên bọn họ nhanh chóng bị áp đảo.
Lúc này, Diệp Tiêu đang ở trong phân đà, những đệ tử Thuần Dương Đạo Môn mới được thu nhận cũng ở đây. Với chút thực lực của bọn họ, có ra ngoài cũng chỉ là chịu chết.
Lúc này Diệp Tiêu lại nheo mắt, cầm kiếm định đi ra.
Đạo sĩ Tuyên Nhất phụ trách bảo vệ bọn họ vội vàng nói: “Tổ tông ơi, ngài nghe ta nói này, lần này ngài lại muốn ra ngoài làm gì?”
Trước đó khi Diệp Tiêu giết người, chính hắn là người dẫn đầu cho nên coi như thất trách, bị Tịch Vân Tử mắng cho một trận, sau đó lại bị Thủ Chân Tử mắng trận nữa. Hắn cũng rất buồn bực.
Diệp Tiêu chỉ ra phía ngoài nói: “Những sư huynh đệ khác đang khổ sở chiến đấu ở bên ngoài, ngươi lại bảo ta ở đây tham sống sợ chết à?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất rất bất đắc dĩ nói: “Nhưng với thực lực của các ngươi bây giờ, có ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Bọn họ vô dụng nhưng ta có tác dụng. Sư huynh, ta đã gia nhập Thuần Dương Đạo Môn, vậy là người của Thuần Dương Đạo Môn.
Bây giờ bảo ta trơ mắt nhìn mọi người ở bên ngoài liều mạng, ta ngồi đây coi như không thấy? Xin lỗi, chuyện này ta không làm được, chẳng lẽ sư huynh làm được?”
Đạo sĩ Tuyên Nhất cắn răng nói: “Đương nhiên ta cũng không làm được!”
Diệp Tiêu xua tay chặn lại: “Đã vậy chúng ta cùng nhau giết ra ngoài, các sư đệ khác không giúp được gì, bảo bọn họ ở đây là được.”
Sau khi nói xong Diệp Tiêu trực tiếp bước ra, đạo sĩ Tuyên Nhất thấy vậy đành cắn môi đi theo.
Bên ngoài đã giao chiến hỗn loạn, Diệp Tiêu vô thức nhìn bốn phía.
Sau khi xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng báo tin cho Sở Hưu thông qua cơ sở ngầm của Trấn Võ Đường trong Yên Kinh Thành. Còn Sở Hưu chỉ trả lời hắn một câu, đó là tìm cơ hội thoát thân, Sở Hưu sẽ âm thầm trợ giúp.
Nhưng bây giờ Sở Hưu đang ở đâu? Hai bên đang giao chiến, Sở Hưu làm cách nào mang hắn đi trước mặt mọi người? Hay là hắn tìm cơ hội tự bỏ trốn?
Nhưng ngay lúc này, Diệp Tiêu cũng bị người khác theo dõi.
Đó là một hòa thượng trẻ tuổi để trần nửa trên, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn, trước ngực sau lưng và hai cánh tay đều khắc từng phật ấn rõ ràng, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Võ đaọ của đối phương rất giống với Tông Huyền, đều đi theo con đường lực lượng cơ thể cực hạn, hơn nữa người này ngay cả cách hành xử cũng rất giống nhau, cho nên hắn được người trong giang hồ gọi là Tiểu Minh Vương.
Người này đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Diệp Tiêu và đạo sĩ Tuyên Nhất hợp sức cũng không cản nổi.
Song ngay lúc này một âm thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên bên tai Diệp
Tiêu: “Dẫn hắn tới ngoài rìa chiến trường!”