Lần này ngay cả bọn Du Ma Nhai cũng không còn gì để nói.
Nếu tính như vậy, đúng là không nên trách tội Sở Hưu.
Dù sao đối với các đại lão ma đạo tu luyện hơn trăm năm như Du Ma Nhai, mấy thứ tình yêu đều là vớ vẩn.
Vì một tên tình nhân mà tử chiến với đồng môn, có đáng không?
Tư Đồ Khí lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi cãi chày cãi cối nhiều như vậy nhưng có một điểm ngươi vẫn không thể giải thích được.
Tàn sát đồng liêu, nếu bỏ qua cho ngươi thì quy củ của nhánh Ẩn Ma vứt đâu?”
Sở Hưu cười ha hả: “Quy củ? Quy củ gì?
Ngươi muốn quy củ, vậy ta nói cho ngươi biết, quy củ của Sở Hưu ta là gì!”
Sở Hưu lạnh lùng nhìn Tư Đồ Khí, nói: “Nếu chư vị chịu giúp ta mưu đồ đại sự, ta coi chư vị là đồng môn, sau khi mọi chuyện thành công thì cùng chia chác lợi lộc.
Nhưng nếu có người cản đường ta, vậy xin lỗi, kẻ cản đường không phải đồng môn mà là người chết!”
Sở Hưu vung tay, Thương Thiên Lương mặc bộ trường bào bằng vải bố chắp tay sau lưng bước ra, trong tay còn cầm một cây cuốc nhỏ.
Vốn dĩ hắn đang trồng rau trong Thương Thành, kết quả đám người nhánh Ẩn Ma đột nhiên chạy tới, cho nên hắn cũng bị Sở Hưu gọi tới ra vẻ.
Sở Hưu nhìn dám người bên dưới, lạnh lùng nói: “Lý Thu Dịch là ta giết, mọi chuyện chỉ có vậy, tình hình cũng chỉ có thế.
Bây giờ ai còn cần giải thích, ta và vị Thương thành chủ này sẽ giải thích kỹ lưỡng cho chư vị.”
Thấy cảnh này Vu Mã Giao trực tiếp đứng dậy chắp tay nói: “Cáo từ.”
Du Ma Nhai cũng chắp tay nói: “Đã quấy rầy rồi.” Nói xong trực tiếp quay người đi khỏi.
Quy củ là để cho người tuân thủ quy củ, nếu có ai thậm chí không muốn tuân thủ quy củ, vậy nhắc tới quy củ còn có tác dụng gì?
Chuyện tàn sát đồng liêu thì Sở Hưu có nói gì đi nữa cũng không giải thích được. Nhưng bây giờ Sở Hưu lôi cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền ra, ai dám nghe y giải thích?
Đám người Tư Đồ Khí giận tới đỏ bừng cả mặt, nhưng không ai dám nói tiếp, trực tiếp quay người bỏ đi.
Vì bọn họ cũng không chắc, liệu Sở Hưu có ra tay giết bọn họ không.
Trước đó bọn họ còn cho rằng Sở Hưu sẽ e ngại thân phận của các đại lão trưởng bối trong nhánh Ẩn Ma, nhưng bây giờ bọn họ đã hiểu, đối với Sở Hưu
thì thân phận chẳng khác nào cái rắm!
Y đã giết Lý Thu Dịch, cũng chẳng ngại giết kẻ thứ hai.
Đồng thời bọn họ cũng thầm mắng đám người Du Ma Nhai đúng là kém cỏi, bị người ta dọa cái đã bỏ chạy.
Bằng nói bọn họ có nhiều đại lão của nhánh Ẩn Ma như vậy, nếu cùng lên tiếng uy hiếp thì Sở Hưu có dám phách lối như vậy không?
Sau khi ra khỏi Yên Kinh Thành, Tư Đồ Khí phát hiện đám người Du Ma Nhai vẫn đang đứng chờ, hắn bèn hừ lạnh một tiếng nói: “Chư vị, trước đó chúng ta đã nói thế nào? Chẳng phải đã bàn là bắt Sở Hưu giải thích cho bằng được à? Bằng không thì quy củ của nhánh Ẩn Ma vứt đâu?
Kết quả các ngươi lại cứ thế bỏ đi, tự dưng thành trò cười cho người ngoài!”
Sắc mặt Du Ma Nhai đỏ lên, hừ lạnh một tiếng nói: “Còn cần giải thích gì nữa? Con mụ Lý Thu Dịch kia tự gây chuyện mới bị giết, chúng ta còn làm gì được? Nếu mụ không xuất hiện trước mặt Sở Hưu, chẳng lẽ Sở Hưu lại đi truy sát mụ khắp giang hồ?
Huống chi người ta gọi cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền ra mặt, ngươi bảo chúng ta làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại đi vạch mặt nhau?
Tuy Sở Hưu không tuân thủ quy củ, nhưng ít nhất bây giờ hắn vẫn là người của nhánh Ẩn Ma. Đối với hắn Ngụy lão ân trọng như núi, hắn có cuồng vọng lớn lối hơn nữa cũng không ngang nhiên làm phản nhánh Ẩn Ma.
Không vạch mặt thì vẫn là người mình, còn không nể mặt mới là bị người ngoài chê cười, còn thành trò cười cho toàn bộ người trong giang hồ!”
Tư Đồ Khí bị Du Ma Nhai chặn họng như vậy, cuối cùng chỉ có thể ra vẻ lạnh lùng nói: “Tên Sở Hưu này là loại người tham lam vô pháp vô thiên.
Bây giờ hắn đã dám bỏ qua quy củ của nhánh Ẩn Ma mà các người vẫn còn ngại cái này ngại cái kia, không dám phát tác. Ta sợ là đến cuối cùng toàn bộ nhánh Ẩn Ma sẽ bị hủy trong tay hắn!”
Sau khi nói xong câu này, Tư Đồ Khí trực tiếp quay người bỏ đi.
Hung hăng tới cửa chất vấn, kết quả bị cự tuyệt, tâm trạng của hắn tốt mới gọi là lạ.
Lúc này trong Trấn Võ Đường, Thương Thiên Lương không đi ngay mà cầm cuốc hỏi: “Nghe ta nói này, bọn họ và ngươi là đồng môn à? Nếu là đồng môn thì sao lại đi quấy rối ngươi? Đã thành ra như vậy rồi mà các ngươi còn chia rẽ, nhưng vẫn cùng trong một thế lực?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Chuyện này quá phức tạp, Thương thành chủ sẽ không hiểu đâu.
Trong Lục Đô, người ta không sống một mình được, nhưng ở thế giới bên ngoài có một mình vẫn sống rất thoải mái.
Cho nên thời gian dài không có mục tiêu, đám người này chỉ còn thấy lợi ích trước mắt mình chứ không thấy lợi ích chỉnh thể.
Năm xưa khi Côn Luân Ma Giáo bị tiêu diệt, người của nhánh Ẩn Ma còn coi là đoàn kết, tất cả mọi người dốc hết sức lực muốn đợi tới khi Độc Cô Duy Ngã trở về xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng năm trăm năm qua đi, Độc Cô Duy Ngã vẫn chưa về. Ý chí của đám người này đã tiêu tan, mỗi người có tâm tư riêng, đoàn kết được mới là lạ.”
Thương Thiên Lương gật nhẹ đầu, tổng kết lại: “Nói trắng ra là đám người các ngươi ăn no dửng mở, sống thoải mái quá nên mới đấu đá lẫn nhau.”
Sở Hưu sửng sốt, câu này của Thương Thiên Lương tuy không dễ nghe nhưng hình như không có gì sai.
Nếu bây giờ thế giới của bọn họ cũng biến thành như Lục Đô, có lẽ không ai đấu đá lẫn nhau. Sống sót cũng khó rồi, ai quan tâm tới thể diện, ai để ý tới quy củ nữa?
“Đúng rồi, Thương thành chủ, nghe nói thời gian gần đây ngươi vẫn trồng trọt trong Thương Thành? Chuyện này cứ để một số người già trẻ em làm là được, sao ngươi còn đích thân làm?”
Thương Thiên Lương thản nhiên đáp: “Trong Thương Thành, thành chủ cũng phải đích thân ra trận chém giết, bây giờ làm ruộng thì thành chủ cũng phải đi đầu.
Hơn nữa thời gian vừa qua ta đọc lại điển tịch mà tổ tiên Thương gia lưu lại, ôn lại truyền thừa võ đạo của tổ tiên Thương gia thời thượng cổ.
Thiên Địa Thông Huyền không chỉ tu luyện bản thân, còn là cả thiên địa này.
Trong Lục Đô, thiên địa vỡ nát, thiên địa mà ta tu ra không hoàn chỉnh.
Nhưng ở đây ta có thể bắt đầu lại từ đầu, cảm ngộ ra thiên đường này, cũng đã ngộ được một số thứ bất đồng.”
Tuy ta trồng trọt nhưng thứ cầy cấy lại là đan điền.”
Sau khi nói xong Thương Thiên Lương tiếp tục cầm cây cuốc nhỏ ra ngoài, trên người đã không có khí tức hung ác lúc ở Thương Thành, ngược lại mang theo vẻ phiêu dật xuất trần như thế ngoại cao nhân.
Sở Hưu nhìn viên gạch vỡ vụn dưới đất và cọng cỏ cao nửa người, vuốt cằm như có suy nghĩ.
Đại sảnh của Trấn Võ Đường mới được trang hoàng không lâu, mình có nên bắt hắn đền hay không đây?