Lâm Thương Long vẫn khá lý trí, đối với hắn mà nói, Thiên Môn không có kẻ thù, chỉ có sứ mệnh mà bọn họ đang gánh vác. Cho dù năm xưa Côn Luân Ma Giáo thiếu chút nữa hủy diệt Thiên Môn thì đây cũng là chuyện của ngày trước, không có gì quan trọng hơn mang chìa khóa Thông Thiên về.
Kết quả thằng điên Huống Tà Nguyệt này, rõ ràng trước đó mình đã cảnh cáo hắn, hắn vẫn cứ khiêu khích Sở Hưu!
Hơn nữa thực lực của Sở Hưu cũng khiến Lâm Thương Long kinh hãi không thôi. Bây giờ mới cách lần bọn họ liên thủ tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo bao lâu, sao thực lực tên Sở Hưu kia lại tiến bộ tới mức này?
Một đao vừa rồi đừng nói Huống Tà Nguyệt không cản được, có đổi thành hắn chắc kết quả cũng vẫn vậy.
Nhìn Lâm Thương Long ngăn trước mặt mình, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lâm Thương Long, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?
Một hát mặt đỏ, một hát mặt trắng, vở tuồng này ăn ý quá nhỉ.
Còn nói cái gì mà Thiên Môn không muốn đối địch với ta. Được, ta đang muốn đối địch với Thiên Môn đấy!
Lâm Thương Long, ta không ngăn ngươi lấy thứ đó, nhưng hôm nay Huống Tà Nguyệt nhất định phải chết!”
Lâm Thương Long lập tức biến sắc: “Sở Hưu, đã nể mặt ngươi rồi, đừng có không biết điều!”
Tuy Lâm Thương Long không có hảo cảm gì với Huống Tà Nguyệt thậm chí còn trách hắn hay nổi điên nhưng dù sao hắn cũng là thần tướng của Thiên Môn.
Đang ngay trước mặt mình mà Sở Hưu tuyên bố sẽ giết thần tướng của Thiên Môn, cho dù Lâm Thương Long không muốn đối địch với Sở Hưu, hắn cũng không thể chấp nhận chuyện này.
Nắm chặt Vô Nhị Thiên Đao, gương mặt Sở Hưu hết sức bình tĩnh nhưng ai cũng có thể thấy sát khí đỏ bừng trong mắt y.
“Đã nể mặt mà không biết điều? Xem ra các ngươi coi lời ta nói là trò cười rồi.
Các ngươi nghĩ ta không dám giết người của Thiên Môn các ngươi?
Người mà Sở Hưu ta muốn giết, chỉ có chết sớm với chết muộn, dù sao cuối cùng vẫn phải chết!”
Người quen với Sở Hưu thì nhìn bộ dạng y lúc này là hiểu. Sở Hưu đã thật sự nổi sát ý, thời điểm này thì ai cản cũng vô dụng.
Tuy đa số thời điểm Sở Hưu luôn giữ lý trí, nhưng một khi y nổi điên thì không ai cản nổi.
Ngụy Thư Nhai đang giao chiến với người khác cũng biến sắc, âm thầm
truyền âm cho Sở Hưu nói: “Tiểu tử Sở Hưu, bình tĩnh một chút! Ngươi muốn giết người của Thiên Môn cũng được, đợi khi ngươi đạt tới cảnh giới của giáo chủ năm xưa, cho dù ngươi diệt sạch cả Thiên Môn, khiến Đông Tây Côn Luân hợp nhất cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ ngươi mà giết người của Thiên Môn chỉ chuốc lấy phiền toái thôi, còn là rất nhiều phiền toái!”
Ngụy Thư Nhai không bảo Sở Hưu nhường nhịn, chỉ là với tình hình ngày hôm nay, Sở Hưu có giết người trong Thiên Môn cũng chỉ là trút giận chứ chẳng có lợi ích gì.
Thiên Môn hành tẩu trên giang hồ bao lâu, lại luôn hành xử theo kiểu không coi ai ra gì, đương nhiên sẽ đắc tội với người khác.
Nhưng Thiên Môn có thực lực lại không có ý đồ nhúng tay vào chuyện của võ lâm, cho nên đôi khi dẫu bọn họ có quá đáng thì các thế lực lớn cũng tạm nhịn.
Trước mắt, đối với Sở Hưu hay với toàn bộ nhánh Ma đạo, kẻ địch lớn nhất của bọn họ chính là Chính đạo. Lúc này mà đi kết thù kết oán với người của Thiên Môn là rất không đáng.
“Ngụy lão, ta hiểu đạo lý nhịn một lúc sóng yên gió lặng, nhưng ta không muốn nhịn!
Huống chi lui một bước chưa chắc đã là trời cao biển rộng, cũng có thể khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu!
Người trong Thiên Môn ngông nghênh trong thời gian lâu như vậy là vì bọn chúng biết, trong giang hồ ai cũng nhường nhịn bọn chúng, ai cũng nhượng bộ.
Nhưng hôm nay Sở Hưu ta không muốn nhịn, cũng không muốn nhường!”
Lục Giang Hà ở bên cạnh không biết dùng bí pháp gì mà nghe được đoạn truyền âm giữa Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai.
Hắn cười hì hì nói: “Suy nghĩ của Sở tiểu tử quả không sai, đúng bản tính của bổn tọa.
Sao phải quan tâm Thiên Môn Địa Phủ gì chứ, một thế lực rác rưởi năm trăm năm trước suýt nữa bị giáo chủ diệt sạch mà còn dám lớn lối như vậy.
Năm xưa giáo chút vặt đầu môn chủ Thiên Môn xuống, sao không ai hò hét đối địch với Thiên Môn?”
Ngụy Thư Nhai trừng mắt với Lục Giang Hà, vị đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước quả thật giống hệt như lời đồn, không đáng tin cậy.
Bây giờ sao được bằng năm trăm năm trước? Nếu nhánh Ẩn Ma có uy thế như Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước, vậy đừng nói Thiên Môn, có thể không để toàn bộ giang hồ trong mắt.
Nhưng sau đó Ngụy Thư Nhai cũng thở dài một tiếng, không tiếp tục khuyên nhủ Sở Hưu.
Tính cách Sở Hưu vốn là vậy, nếu gặp chuyện gì Sở Hưu cũng suy tính thiệt hơn, làm việc sợ đầu sợ đuôi, vậy y có thiên phú tốt hơn cũng vô dụng.
Ương ngạnh một lần là cảm xúc nhất thời, ương ngạnh mười lần là bá đạo. Còn khi ngươi đối mặt với ai cũng cực kỳ ương ngạnh, đó là vô địch thiên hạ!
Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng vậy, nhường nhịn cái gì, băn khoăn gì, đại cục gì? Chỉ một chữ giết là giải quyết được hết.
Mà lúc này Sở Hưu cũng đã xuất thủ.
Đúng như y đã nói, nếu Huống Tà Nguyệt không xuất hiện trước mặt y thì thôi, bây giờ hắn dám xuất hiện, còn dám nói mấy lời không tự biết mình như vậy, hôm nay Sở Hưu sẽ tiễn hắn lên đường.
Không hề thăm dò cũng không hề dừng lại, Sở Hưu xuất đao chém xuống. Không gian như ngưng đọng, đao thế cắt qua, chém tất cả thành hai nửa, cho dù là một giọt nước cũng hóa thành hai phần hoàn hảo.
Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, đao thế mỹ lệ dị thường, mỹ lệ tới mức không giống một chiêu ma đao.
Tát cả mọi thứ xung quanh ngưng tụ thành bức tranh, dưới đao ý này, Lâm Thương Long gầm lên một tiếng, thương long màu đen quay quanh người, chỉ trong chớp mắt đã bộc phát ra uy khổng lồ, Long Khiếu Cửu Thiên!
Tầng tầng cương khí màu đen cường đại tỏa ra theo vòng xoay của thương long, rốt cuộc cũng phá vỡ được bức tranh.
Vừa rồi các đại nhân vật trong Chính đạo như Hư Vân đã nể mặt hắn, chỉ cần Thiên Môn không tham gia tranh chấp Chính Ma, hắn có thể thoải mái đi khỏi.
Kết quả Huống Tà Nguyệt lại lên tiếng quấy nhiễu, chọc giận Sở Hưu. Lần này thì hay rồi, chưa nói tới chuyện có lấy được chìa khóa Thông Thiên hay không, có chống được Sở Hưu hay không cũng khó nói.
Lúc này Huống Tà Nguyệt đang đờ đãn, nói chính xác hơn hắn vẫn đang kinh ngạc.
Có vẻ hắn không thể chấp nhận chuyện Sở Hưu đã tiến bộ cực lớn chỉ trong thời gian ngắn, đạt tới cảnh giới mà hắn chỉ có thể sợ hãi.