Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 19 – Tám ly kính cuộc đời

Chương 19 – Tám ly kính cuộc đời


Chủ nhiệm Lý Kiến Trung nhìn thông tin bài hát, “Nhạc và biên đạo đều là một tên Bạch Đế, ca sĩ tên là Lâm Thủ Chuyết, hai người bọn họ hẳn là đều là gà mới.”
“Bạch Đế?”
Có lẽ cái tên này thật sự có chút khí phách, nhân viên bên cạnh nhịn không được tiến lại gần nhìn một chút, nhất thời vui vẻ không chịu nổi: “Bạch Đế này hẳn là nghệ danh, bất quá nghệ danh này quá kiêu căng, tên mà ngạo mạn như vậy, đến lúc bị đè bẹp sợ sẽ chịu không nổi!”
“Bạch Đế?”
“Đế vương?”
“Xác định là Bạch Đế không phải Bạch đệ?”
“Nghệ danh này đặt ra, người ta không biết tưởng hắn là Khúc Đa.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, tên ca sĩ lại là Lâm Thủ Chuyết, người mới này và Bạch Đế quả thực là một sự tương phản thú vị, một người có tên quá kiêu ngạo đến mức cực hạn, một cái tên thì quá bình thường tới mức chìm xuống.”
“Bớt nói chuyện tào lao dùm!”
Lý Kiến Trung đã đến tuổi trung niên căn bản không có tâm tình mà cười, trực tiếp tức giận cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người.
Tăng ca là chuyện đau đầu nhất của hắn, trở về nhà chắc chắn sẽ bị vợ mắng, tiền không kiếm được mấy mà suốt ngày cứ tăng ca suốt thôi.
“Nghe nhạc!”
Tiếng thét của chủ nhiệm rõ ràng rất là nóng giận.
Mọi người thấy tâm tình chủ nhiệm Lý không tốt, cũng không dám nói lời cợt nhả nữa.
Lý Kiến Trung tâm tình nặng nề giải nén bài hát ra, dùng máy nghe nhạc của công ty bắt đầu phát nhạc.
Trước khi bài hát được phát hành, nhân viên Hỏa Thiêu Vân đều sẽ nghe trước một lần, chủ yếu có hai mục đích, đầu tiên là để đảm bảo rằng chất lượng nguồn âm thanh nhận được không có vấn đề, thứ hai là dựa trên chất lượng bài hát để sắp xếp các đề cử theo thể loại.
Mọi người đều im lặng.
Tiếng đàn phong cầm vang lên trong văn phòng.
Khúc dạo đầu u buồn trầm tĩnh, bi thương nhàn nhạt tràn ngập khắp văn phòng. Lý Kiến Trung đột nhiên có cảm giác đè nén, trong lòng có loại cảm giác như muốn phát tiết ra lại không biết phát tiết như thế nào.
Tiếng guitar chầm chậm vang lên.
Giọng hát trầm ấm lại mạnh mẽ theo sau tiếng đàn guitar, không nhanh không chậm mà vang lên, giống như một người đàn ông đang nhỏ giọng kể một câu chuyện cũ.
“Khi ta nhập cuộc vào trò chơi cuộc sống
Cùng với tất cả những giấc mộng và lý tưởng trên vai
Bao nhiêu khuôn mặt đặc sắc, thì có bấy nhiêu lớp mặt nạ
Rồi chẳng mấy chốc ai sẽ còn nhớ tới bộ mặt thật của người
Hết ba tuần rượu người lui về trong góc tối
Cố chấp hát vang một khúc hát đầy xót xa
Lắng nghe lời ca bị nhấn chìm tại nơi huyên náo
Người nâng chén rượu tự nhủ với mình.”
Giọng hát này phải nói là rất đặc hữu, rất có đặc biệt, giọng hát trầm thấp ấm áp lại rất có lực rung động lòng người, phối hợp với giai điệu nhẹ nhàng, dĩ nhiên có loại lực lượng chữa lành tâm hồn khó hiểu.
Mà mọi người vẫn chưa phát giác ra được.
Văn phòng ngày càng trở nên yên tĩnh.
Lúc này mặt trời bên ngoài đã chậm rãi lặn xuống núi, tiếng hát kia cứ ngâm nga nhẹ hát, tựa như nước sông nhỏ giọt dưới chân núi, lại lan dần chảy vào trong lòng người.
Lý Kiến Trung bỗng nhiên hoảng hốt.
Giai điệu này hoàn toàn không có dồn dập thay đổi giai điệu, không có một chút bỏ vào công nghệ hiện đại làm mới giọng hát hay giai điệu, chỉ là cứ thế mà hát, giọng như đang tâm sự một mình với bản thân, tâm sự vào không khí, tâm sự vào khoảng không nhưng lại giống như đang cố gắng an ủi tâm linh trong tim Lý Kiến Trung.
Lúc này.
Điệp khúc tiến đến.
Không có bước chuyển âm điệu nào, không thay đổi bpm của bài hát, giai điệu vẫn bình thản như cũ, nhưng hình như lại không bình thản như vậy.
Lý Kiến Trung dựng thẳng tai mình lên nghe, giống như tâm linh đang cộng hưởng mãnh liệt với giọng hát, đó là một loại xung kích tâm linh mãnh liệt hơn bất kỳ cao trào của bài hát nào khác:
“Một ly kính ánh dương sớm mai, một ly kính ánh trăng sáng tỏ
Đánh thức khao khát trong ta làm dịu đi những gian truân khốn khó
Chỉ có vậy mới không quay đầu nhìn lại mà đưa thân ngược chiều gió
Chẳng sợ trong lòng mưa giăng kín, không sợ đáy mắt phủ sương mờ
Một ly kính cố hương, một ly kính nơi phương xa
Dạy tôi sống lương thiện, thôi thúc tôi trưởng thành
Cứ thế dù trời nam hay đất bắc cũng không còn dài đằng đẳng
Và linh hồn từ đây cũng thôi lang bạc…”
Rượu không say lòng người tự say, nhưng Lý Kiến Trung rõ ràng cũng không ngửi thấy một chút mùi rượu mà bản thân đã chìm vào cơn say mê man, tâm tư của hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại, dùng ánh mắt thanh tỉnh ngắm nhìn thế giới trong mơ hồ ngoài kia.
Tiếng sáo trong bài hát đã vang lên.
Thời thiếu niên vô lo vô nghĩ;
Lúc thiếu thời lỗ mãn tự quyết định mà không suy tính;
Đến bây giờ đến tuổi trung niên mọi việc không như ý, nhìn lại quá khứ trôi qua vội vàng không khỏi tiếc nuối.
Nếu như nói một bài hát này là một bộ phim trong một thế giới khác, Lý Kiến Trung đã hoàn toàn nhập vai.
Mà giờ phút này chìm sâu trong đó đâu chỉ có một mình Lý Kiến Trung, đây là một bài hát từ giai điệu đến lời bài hát đều có tính cộng hưởng. Tất cả mọi người trong văn phòng tựa hồ đều bị gợi lên tâm sự trong lòng, tâm tình của mọi người đều biến hóa rất nhỏ nhưng không cách nào kiềm chế lại được, chỉ còn bên tai là tiếng hát như từng làn rượu trôi xuyên qua bụng dạ.
“Một ly kính tương lai, một ly tiễn quá khứ
Xin chống đỡ cơ thể này, để nâng lên bờ vai đang gồng mệt mỏi
Tuy trước nay chưa từng tin vào cái gì gọi là núi cao sông dài
Đời người đã rất ngắn ngủi, cớ sao mãi không quên được cố chấp
Một lý kính tự do, một ly kính cái chết
Tha thứ cho sự tầm thường của tôi, rồi xua tan đi những hư ảo
Để đến khi hừng đông ló dạng, lại vội vàng rời đi
Người cho rằng mình tỉnh táo luôn là kẻ nực cười nhất…”
Chuyện cũ như thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng rất nhiều lúc tâm sự chỉ có thể tự nói cho chính mình nghe.
Người đến tuổi trung niên tất nhiên là trong lòng tràn đầy những điều bất đắc dĩ, nhưng khi còn trẻ đã từng họ nghĩ đến lúc như thế này chưa?
Những người trẻ tuổi làm việc chăm chỉ cho cuộc sống tốt hơn, đôi khi cũng sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm. Họ đi qua con đường phải đi qua của cuộc sống, đơn giản là cảm thấy bờ vai sau khi trưởng thành dần dần càng nặng trĩu, vì thế từ sự không cam lòng dần dần biến thành tự chấp nhận thời gian an bài.
Sau đó mới phát hiện ra cái gọi là giấc mơ không phải là thứ treo trước miệng mà là để ở trong lòng, phát hiện ra rằng chính mình cũng chỉ là một người phàm, ngay cả khi lo lắng khổ tâm, trong lòng có ngàn cái nút thắt, cuối cùng cũng chỉ có thể tự cười trong lòng.
Tám ly rượu.
Kính cuộc đời.
Đoạn cuối bài ca đi vào trong tai, chỉ có tiếng guitar và tiếng phong cầm trong một thời gian dài không chịu tiêu tán, không biết là đang tự giễu cợt hay bản thân đã dùng một dấu chấm hết rồi tan biến hay chưa.
“Người cho rằng mình tỉnh táo luôn là kẻ nực cười nhất…”
Trong văn phòng yên tĩnh hồi lâu, cơ hồ không phân biệt được là họ được thoải mái nhiều hơn một chút hay là bất đắc dĩ nhiều hơn một chút, nhưng đáy lòng họ chung quy lại nhận được một chút màu sắc ấm áp của tia nắng.
“Nhóm trưởng.”
Nhân viên bên cạnh Lý Kiến Trung bỗng nhiên nói: “Ở đây còn có một câu nữa. ”
Những nhân viên còn lại nghe vậy, thế nhưng không hẹn mà cùng đứng dậy lại gần xem, có người nhẹ giọng nhìn về phía màn hình đọc:
“Rút dao chém nước, nước càng chảy…
Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm…”
Những lời này ở cuối còn có người ký tên, rõ ràng chính là “Bạch Đế”.
Lý Kiến Trung nhìn lại lời bài hát, còn nghiêm túc đọc kỹ, đọc xong bỗng nhiên thoải mái nở nụ cười: “Tốt cho một tên Bạch Đế, toàn bài hát đếm xong thời gian vừa đúng tám chén rượu, cuối cùng còn tặng một câu nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm. Cả bầu không khí trong bài hát kia như đang xuất hiện tại nơi này, đêm nay chúng ta đi ra ngoài uống một chút đi.”
“Chủ nhiệm ngài đi được sao?”
Mọi người nghe vậy đều nhao nhao trêu ghẹo nói.
Lý Kiến Trung hiếm khi cứng rắn được như vậy nói: “Sợ cái chim thét chói tai gì, tối nay không say không về!”
“Quá trâu bò!”
“Bất quá bài hát này… Cảm giác nghe như thấu tận tâm can…Nghe đến đoạn điệp khúc ta liền muốn phá vỡ lớp phòng thủ bấy lâu của chính mình…”
“Ta thì lại cảm thấy giống như một tia nắng ấm.”
“Rất ấm áp, một loại nhạc trị liệu tổn thương, đặc biệt là đoạn tiếng sáo thổi đó.”
“Bài hát này giống như loại rượu nhìn thì thấy số độ cồn không cao, kết quả càng uống càng không dừng lại được. Nhưng ta càng uống cảm thấy cuối cùng đã được chữa lành tâm hồn, đau đương nhiên là đau, nhưng rượu có tính sát khuẩn mà, sẽ phải đau thêm một hồi nữa, đau xong là tốt rồi, càng về sau càng uống càng thoải mái… Chờ đã, ta nói một hồi các ngươi có thấy ta nói chuyện có gì kỳ cục sao?”
“Tốt lắm, lo ở đó nói thiệt nhiều.”
“Còn đứng đó thất thần làm gì nữa? Bắt đầu giới thiệu đề cử thôi!”
“Đừng thúc giục đừng thúc giục nữa, đang làm việc rồi, chưa kể nói đến việc các ngươi còn chê cười Bạch Đế đặt tên phách lối, ta không nói đến giai điệu cùng lời bài hát, chỉ riêng cái tựa đề này cùng riêng cái tiêu đề tuyên truyền này cũng không phải người bình thường có thể nghĩ ra, người ta ít nhiều vẫn có chút vốn liếng để kiêu ngạo.”
“Móa bà nó!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất