Chương 79: Tiểu thuyết được xuất bản
Lâm Trí Bạch đương nhiên không biết những chuyện này, hắn vẫn duy trì thói quen ăn ngủ nghỉ ngơi đúng lịch, rất sớm đã rửa mặt đi ngủ.
Hôm sau.
Sáu giờ sáng.
Lâm Trí Bạch vừa mới tỉnh ngủ liền nghe được một tiếng nhắc nhở từ hệ thống: “Chúc mừng chủ nhân kích hoạt nhiệm vụ mới! ”
[Tên nhiệm vụ: Nghiền nát nghi vấn)
[Nội dung nhiệm vụ: Chủ nhân đã giành được danh hiệu đứng đầu mùa giải đầu tiên trong đời vào tháng trước, nhưng có người dường như có chút nghi ngờ về bộ não vàng của danh hiệu quán quân này. Xin mời chủ nhân nghiền nát sự nghi ngờ này, đem theo bài hát mới « Nguyệt Quang » giành lấy vị trí quán quân mùa giải một lần nữa, chứng minh bản thân chính là người mới đáng sợ nhất năm nay!
(Chú thích nhiệm vụ: Ngươi sẽ gặp lại đối thủ cũ. Y Lâm Trí Bạch cười cười.
Vị trí quán quân của mùa giải tháng chín đã về tay!
Quyết đoán nhận nhiệm vụ mới, sau đó Lâm Trí Bạch nhìn về phía chú thích nhiệm vụ, không khỏi có chút buồn bực.
Mùa giải mới gặp lại đối thủ cũ?
Đối thủ cũ là ai?
Lâm Trí Bạch lúc này liền liếc nhìn bảng xếp hạng tháng này.
Bài hát đứng vị trí thứ nhất về lượt tải về trên bảng xếp hạng chính là một bài hát có tên là « Bờ Biển ».
Sáng tác thuộc về Thiên Quang, còn ca sĩ là…
Chu Hàn Tẫn?
Xem ra đối thủ cũ mà hệ thống nhắc đến lại chính là Chu Hàn Tẫn.
Lâm Trí Bạch phát hành « Tiêu Sầu » vào cuối tháng tám, cuối cùng đã giành được vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng mùa giải.
Mà vị trí quán quân mùa giải đó chính là Chu Hàn Tẫn.
Lâm Trí Bạch ngầm hiểu, trực tiếp mở bài hát mới của Chu Hàn Tẫn là « Bờ Biển » nghe thử.
Nghe xong.
Lâm Trí Bạch nhíu mày, thuận tay bám vào nút tải xuống.
Bài hát mới của Chu Hàn Tẫn tháng này, chất lượng sáng tác rõ ràng có cảm giác tốt hơn bài hát trước đó đã giành quán quân.
Hai ngày nữa « Nguyệt Quang » mới chạm chân vào sân, có thể chiến thắng không?
Lâm Trí Bạch có chút không chắc chắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy hy vọng lần này không nhỏ.
Nếu như không cân nhắc đến thân phận ca vương của Chu Hàn Tẫn mà chỉ so sánh chất lượng bài hát mà nói, Nguyệt Quang » so với bài hát này của Chu Hàn Tận còn tốt hơn.
Tất nhiên đây là suy nghĩ cá nhân của Lâm Trí Bạch.
Cụ thể thế nào thì vẫn cần phải xem thành tích của « Nguyệt Quang » sau khi ra mắt.
Không tiếp tục suy nghĩ chuyện này, Lâm Trí Bạch rời giường đi rửa mặt sau đó xuống dưới lầu, vừa vặn đụng phải dì Lưu từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một quyển tạp chí gọi là « Suy luận về tâm lý ».
“Chúc ông chủ buổi sáng tốt lành”
Dì Lưu cười nói: “Đây là quyển tạp chí mà trước đó ông chủ có bảo ta đặt mua”
“Cám ơn”
Lâm Trí Bạch nhận lấy tạp chí, trong lòng có chút chờ mong.
Đây là một trong những tạp chí hàng tháng nổi tiếng nhất của nhà xuất bản Nathan.
Mỗi kỳ tạp chí sẽ bao gồm một số câu chuyện ngắn về các chủ đề liên quan đến tâm lý.
Hôm nay là ngày một tháng mười, tiểu thuyết của Lâm Trí Bạch là « The Human Chair » chính thức được xuất bản, toàn bộ đều được ghi lại trong quyển tạp chí này.
Ngồi ở trên ghế salon.
Lâm Trí Bạch mở tạp chí ra, phát hiện câu chuyện đầu tiên của tạp chí này chính là « The Human Chair ».
Xem ra nhà xuất bản Nathan đối với tiểu thuyết này của Lâm Trí Bạch rất xem trọng.
Lâm Trí Bạch lướt qua « The Human Chair », nhìn những câu chuyện khác cùng kỳ, coi như là xem trình độ của các nhà văn khác như thế nào.
Liên tục đọc mấy bộ tiểu thuyết.
Thời gian đã là sáu giờ rưỡi.
Dì Lưu làm bữa sáng xong, hôm nay là một đĩa sủi cảo cộng thêm một chén đậu hũ non.
Lâm Trí Bạch ăn hai thìa đậu hũ não, phát hiện là vị ngọt, cảm giác như rất không hợp khẩu vị.
“Lần sau làm đậu hũ non kiểu mặn đi Lâm Trí Bạch nói với dì Lưu đang dọn dẹp phòng bếp, hắn cũng rất ít khi ăn món này, nhưng cảm thấy vị mặn hẳn sẽ tốt hơn một chút.
“Được rồi”
Dì Lưu trả lời.
Miễn cưỡng ăn xong chén đậu hũ non ngọt, Lâm Trí Bạch nhận được điện thoại của Giang Thành, “Ông chủ, tiểu thuyết của ngươi đã được phát hành”
“Ta đã thấy rồi”
“Nhuận bút của bộ tiểu thuyết này tổng cộng tám ngàn tệ, đã gửi vào tài khoản của studio rồi, nếu ngươi muốn dùng có thể nói với ta”
“Gửi hết vào tài khoản đi”
Tiền nhuận bút quá ít khiến Lâm Trí Bạch cảm thấy chướng mắt.
Bất quá đây chính là cái giá cho người mới trong giới tiểu thuyết gia nhận được, việc tác phẩm tốt hay xấu không có quan hệ quá lớn, « The Human Chair » tính ra cũng chưa đến mười nghìn chữ. Lâm Trí Bạch lười xen vào chuyện đàm phán giá cả nên để mặc Giang Thành và nhà xuất bản Nathan tự tranh luận.
Các nhà văn thường phải chờ đợi cho đến khi trở nên nổi tiếng để kiếm được nhiều tiền, bất kỳ ngành nào cũng đều như thế, những người mới thường khó tránh khỏi bị chèn ép.
“Được rồi”Giang Thành biết Lâm Trí Bạch chướng mắt chút tiền này, hắn suy nghĩ một chút nói:
“Lần sau ông chủ lại có tác phẩm chúng ta có thể tăng giá lên, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là phản ứng của thị trường đối với « The Human Chair » không tồi, phản ứng càng tốt, lần sau chúng ta đòi giá càng cao”
“Ừm.”
Lâm Trí Bạch hỏi: “Chủ yếu xem đánh giá thị trường ở đâu? ”
“Diễn đàn thư viện.
Giang Thành cười cười nói: “Người dùng trên diễn đàn này hoạt động cực cao, rất nhiều nhà văn tên tuổi trước khi ra mắt tác phẩm đều sẽ ở trên này quảng cáo làm nóng trước. Bất quá số mới nhất của « Suy luận về tâm lý » mới vừa mới phát hành, có thể ngày mai mới có thể nhìn ra phản ứng của độc giả đối với tiểu thuyết này của chúng ta như thế nào.”
“Hiểu rồi”
Lâm Trí Bạch cúp điện thoại, trong lòng có chút chờ mong.
Mượn câu nói ở cuối tiểu thuyết, không biết độc giả cảm thấy thế nào sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết « The Human Chair »?
1145 chữ