- Aa! Tiểu huynh đệ, thực lực của ngươi rất mạnh a!
Chiến đấu bên cạnh với một Lục cấp yêu thú chính là một mỹ phụ ước chừng ba bốn mươi tuổi, trên tay cầm một thanh Viên Nguyệt Loan Đao, đánh ngang tay với yêu thú, hơn nữa thỉnh thoáng lại dùng vài chiêu lưu lại trên người yêu thú những vết máu.
Diệp Trần nói:
-Thú Triều tiếp theo có khả năng tùy thời sẽ đến, nếu không ngại thì ta sẽ giúp ngươi một tay!
Võ giả Bão Nguyên Cảnh rất tự tin đối với thực lực của bản thân, nếu mạo mụôi đi lên thì không chừng sẽ khiến đối phương không thoải mái, dù sao đối phương cũng đã chế trụ được Lục cấp yêu thú.
- Tốt! Cầu còn không được.
Mỹ phụ tự nhiên cười nói, lơ đễnh.
Phanh!
Mặt đất nổ tung, Diệp Trần lấy một tư thái bạo lực lướt đến đối thủ của mỹ phụ, Lục cấp yêu thú Song Đầu Lang Vương.
NGAO A...!
Một cái đầu của Song Đầu Lang Vương phun về phía Diệp Trần một vòng ánh sáng, uy lực của ánh sáng này rất mạnh, đến mức khiến cho mặt đất bạo liệt xoáy lên đá vụn đầy trời.
- PHÁ...!
Trên đường lươt đi, Diệp Trần chém ra một kiếm.
Ánh sáng bị tách ra, kiếm khí màu xanh da trời vừa thô vừa to lập tức đánh lên hộ thể yêu khí của Song Đầu Lang Vương.
- Ồ! Đầu Song Đầu Lang Vương này không đơn giản.
Kiếm khí màu xanh da trời bị hộ thể yêu khí ngăn trở, rõ ràng không cách nào đột phá được. Lúc này, Diệp Trần mới biết được thực lực của mỹ phụ rất mạnh, tựa hồ còn trên cả võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ ở phía ngoài cửa Nam. Thế nhưng nàng lại dùng sức một người ngăn chặn đầu Song Đầu Lang Vương này.
Mỹ phụ nhắc nhở:
- Đây không phải là Song Đầu Lang Vương bình thường, mà là Song Đầu Lang Vương biến dị, yêu khí thập phần cô đọng, lấy Hồ Quang Loan Đao của ta cũng không thể thoáng cái đã chém ra hộ thể yêu khí của nó, nhất định phải dùng tuyệt chiêu mới được, ân! Đã phá vỡ!
Trong tầm mắt mỹ phụ, kiếm khí màu xanh da trời cũng không có tiêu tán như vậy, mà là hóa thành trọng trọng kiếm khí không ngớt không ngừng chém lên hộ thể yêu khí của Song Đầu Lang Vương. Chưa đến thời gian hai lần nháy mắt, một đầu của Song Đầu Lang Vương đã bị kiếm khí chặt đứt, máu tươi phun ra xa hơn mười mét.
- Hồ Quang Trảm!
Hộ thể yêu khí của Song Đầu Lang Vương vừa vỡ, mỹ phụ tay mắt lanh lẹ, chém ra ba đao liên tiếp, triệt để đánh chết Song Đầu Lang Vương.
- Có ý tứ, có hứng thú gia nhập Lãm Nguyệt Lâu chúng ta hay không? Yên tâm, Lãm Nguyệt Lâu chúng ta không phải là tông phái, chỉ là một tổ chức, gia nhập chúng ta cũng không cần phải rời khỏi tông môn.
Mỹ phụ cũng không ngốc đến mức bảo đối phương phải rời khỏi tông môn, lấy niên kỷ của Diệp Trần, ở trong tông môn nhất định là thiên chi kiêu tử.
Diệp Trần nói:
- Tạm thời không có hứng thú.
- Ha ha, về sau ngươi sẽ có hứng thú đấy.
Mỹ phụ cười cười, biểu lộ thấy cái mình thích là thèm hiện rõ trên khuôn mặt.
Kế tiếp, Diệp Trần lại tiến đến cừa Bắc Hoàng Sơn Trấn hỗ trợ, kỳ thật hướng kia cũng không cần hắn ra tay, một đầu Lục cấp yêu thú cũng không có.
Đợt yêu thú thứ nhất đã bị tiêu diệt, tất cả mọi người không dám ngủ, ngồi ở bên ngoài trấn nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, uống rượu, về chuyện thu thập thi thể cũng không làm được, ở dưới Thú Triều sao có thể lưu lại toàn thây chứ, có thể thấy chỉ là máu thịt hòa trộn với mặt đất, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Vào lúc canh ba.
Yêu thú đợt hai đã đến.
Lần tập kích này so với lớp trước càng thêm mãnh liệt, Lục cấp yêu thú đạt đến hơn mười đầu, cơ hồ mỗi phương hướng đều có ba đến bốn đầu, Ngũ cấp yêu thú cũng có mấy trăm, mà số lượng của yêu thú cấp thấp lại càng thêm khủng bố, không biết có bao nhiêu vạn, khắp nơi đều đông nghịt
Một lúc lâu sau, đợt yêu thú thứ hai rốt cục cũng bị tiêu diệt.
Lực lượng chiến đấu của Hoàng Sơn Trấn theo từ hơn bảy trăm xuống còn hai đến ba trăm, hơn phân nửa số người đã chết dưới nanh vuốt của yêu thú. Người bình thường trong trấn cũng không thể tránh khỏi kết cục, mấy ngàn người chết hơn phân nửa, số còn sống sót không phải sống trong hầm cũng là được bọn người Diệp Trần cứu được.
Ngoài trừ những thứ đó ra, võ giả Bão Nguyên Cảnh rốt cục cũng bị tổn thương, chết một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ, còn có ba người bị thương, một người trong đó còn bị mất đi một cánh tay.
- Lại đến một lớp nữa, tuyệt đối không thủ được rồi.
Toàn thân Điền Hạo đẫm máu, sầu thảm nói.
Quần áo trên người Diệp Trần có chút te tua, bất quá lại không bị thương, nói:
- Mặt trời rất nhanh sẽ lên, việc này không nên chậm trễ, dẫn dắt mọi người tiến đến Thiết Thành đi.
- Cũng chỉ có cách đó.
Một phút đồng hồ qua đi.
Hơn một ngàn người rời khỏi Hoàng Sơn Trấn đã tàn phá không chịu nổi, đi thẳng hướng phương đông của mặt trời. Nguyên một đám sắc mặt đều trắng bệch, hiển nhiên yêu thú tập kích đêm nay rồi khiến bọn hắn rất miệt mỏi và tuyệt vọng. Cũng may trong ánh mắt vẫn còn có hy vọng, còn chưa triệt để buông xuôi.
Đám người phía sau.
Điền Hạo đổi lại một bộ quần áo sạch sẽ, cười khổ nói:
- Đêm nay ta giết yêu thú so với mấy năm trước cộng lại còn nhiều hơn, tai sao lại có nhiều yêu thú như vậy.
Mỹ phụ nói:
- Ý thức lãnh địa của yêu thú rất mạnh, trong một toàn sơn mạch phương viên hơn ngàn dặm ít nhất cũng có mấy chục vạn yêu thú, chúng ta chẳng qua chỉ gặp phải yêu thú tập kích trong phạm vi nhỏ thôi.
- Đúng vậy, chỉ hy vọng trong Thú Triều sẽ không xuất hiện Thất cấp yêu thú.
Thần sắc Diệp Trần ngưng trọng, các loại lục cấp đính tiêm yêu thú như Âm Phong Lang còn có thể dựa vào nhân số để chống lại, nhưng một khi xuất hiện Thất cấp yêu thú, chiến thuật biển người về cơ bản đã mất đi hiệu lực, dựa vào thành trì cũng vô dụng, chỉ có cường giả Tinh Cực Cảnh đồng cấp với nó chạy đến mới được thôi.
Điền Hạo nhìn nhìn phương xa.
- Khoảng cách với Thiết Thành còn lộ trình hơn hai trăm dặm, phải đẩy nhanh tốc độ rồi.
Cùng một thời gian, phương hướng bất đồng.
Không biết có bao nhiêu người hội tụ đến khu vực Thiết Thành.
Thiết Thành.
Phủ thành chủ.
- Thành chủ, hiện tại Thiết Thành đã chật kín hết chỗ, mấy ngày sắp tới, đương nhiên vẫn còn có thêm nhiều ngươi nữa hội tụ tới, đây chính là một gánh nặng rất lớn.
Lão giả mặc hoa phục thông báo với trung niên đang ngồi trên ghế.
Trung niên thành chủ nói:
- Người bình thường thì đứng trên mặt đất, để cho những võ giả toàn bộ lên nóc nhà, vậy chẳng phải đã dọn ra không gian rồi sao. Giờ không phải là lo lắng vấn đề có nhiều người hay không, mà là ít người thì phải làm sao, toàn bộ tụ tập đến Thiết Thành mới tốt.
Lão giả bội phục nói:
- Thành chủ anh minh!
- Ta cho ngươi đều tra Thiết Thành có bao nhiêu võ giả Bão Nguyên Cảnh đã có kết quả chưa. Trung niên thành chủ hỏi.
- Đều đã điều tra qua, Thiết Thành tuy là thành thị loại nhỏ, nhưng võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng phải chừng 240 ngươi, nhưng lại đang tăng mạnh, trong đó không thiếu võ giả Bão Nguyên Cảnh của các đại tông môn.
- Ân, Thú Triều quả thật rất nguy hiểm, bất quá có thể rèn luyện khinh nghiệm chiến đấu của võ giả, cao tầng của đại tông môn có lẽ cũng có ý định này, đúng rồi, còn cường giả Tinh Cực Cảnh chạy đến thì sao?
- Tạm thời không có.
Chân mày trung niên thành chủ cau lại, tự nhủ:
- Cái này thật không tốt lắm, giờ còn không rõ đây là Thú Triều cỡ nhỏ hay là cỡ trung, nếu là xuất hiện Thất cấp yêu thú, Thiết Thành đương nhiên sẽ không thủ được, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện này. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Ta nghĩ không có khả năng này đâu! Thất cấp yêu thú chỉ có một số sơn mạch cỡ trung hoặc là rừng rậm mới có, trong vòng ngàn dặm của Thiết Thành cũng không có sơn mạch cỡ trung và rừng rậm, lớn nhất là Hoang Nguyên sơn mạch nhưng chẳng qua chỉ là sơn mạch loại nhỏ, phương viên mấy ngàn dặm thôi.
- Hy vọng là thế đi.
Chạy một ngày một đêm, mọi người đều đã miệt mỏi không chịu nổi, rất nhiều người vốn bị thương liền chết tươi trên đường, lại thêm một lượng lớn chết dưới tập kích của yêu thú.
- Nhân số giảm đi, không biết đến được Thiết Thành còn lại được bao nhiêu
Quan sát đám người, Diệp Trần thở dài một hơi. Nhân số hiện giờ còn lại cũng không đến một ngàn, không sai biệt lắm với số đầu người của ba thôn. Chợt lại quan sát tiều phu cách đó không xa, Diệp Trần cười cười, vận khí của đối phương không tệ, trong chiến đấu ác liệt cũng không bị chết, ngược lại lại tứ Luyện Khí cảnh tầng thứ tám đỉnh phong đột phá đến tầng thứ chín, đến khi Thú Triều lần này kết thúc, có hy vọng đột phá đến Ngưng Chân Cảnh.
Điền Hạo bội phục nhìn thoáng qua Diệp Trần.
- Ngươi một người giết yêu thú đã đến năm sáu ngàn rồi, ta còn không được một phần ba của ngươi nữa.
Mỗi lần yêu thú tập kích, Diệp Trần đều một mình xông vào đàn thú, chém giết những Lục cấp yêu thú có lực uy hiếp, hơn nữa mỗi lần lại có thể toàn thân trở ra, khiến cho bọn người Điền Hạo có chút kính nể. Trong ấn tượng của bọn hắn, thực lực tương đương thậm chí vượt qua Diệp Trần đều có cả, nhưng không có người nào làm được nhẹ nhõm như hắn cả.
- Tiểu huynh đệ, gia nhập Lãm Nguyệt Lâu chúng ta, cam đoan sẽ cho người thêm nhiều tài nguyên để tăng tu vi.
Mỹ phụ từng thời khắc không quên việc mời chào Diệp Trần.
Diệp Trần cười khổ nói:
Tạm thời không có hứng thú.
- Vậy ngươi hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi, dù sao ngươi cũng không lỗ lả gì, cảm thấy Lãm Nguyệt Lâu không tốt liền có thể tùy thời rời khỏi.
Mỹ phụ đối với Lãm Nguyệt Lâu thập phần có lòng tin, cho rằng sau khi Diệp Trần gia nhập vào rồi tuyệt đối sẽ không có chuyện rời khỏi, nhưng giờ vấn đề là đối phương còn không có gia nhập.
Lại một buổi qua đi.
Một tòa thành trì phương viên mười dặm đập vào tầm mắt.
- Đã đến Thiết Thành rồi, cuối cùng đã tới.
- Nhanh đi vào, đến bên trong là an toàn rồi.
Mọi người sống sót thập phần quý trọng đối với sinh mạng, nguyên một đám nhao nhao chạy đến.
Mỹ phụ lướt đến giữa không trung, đề khí quát to:
- Nhanh mở cửa thành.
Không đợi mỹ phụ hô tiếng thứ hai, cửa thành cực lớn đã mở ra, từng đám binh sĩ xếp hàng ở hai bên, đại đội trưởng nói:
- Toàn bộ tiến vào đi, không được trì hoãn.
Tiến vào Thiết Thành, tất cả mọi người thở phào một hơi, một ít người đạt đến cực hạn, lập tức hôn mê bất tỉnh.
- Thật nhiều người.
Nhìn qua Thiết Thành đã chật kín hết chỗ, Diệp Trần chấn động.
Điền Hạo nói:
- Xem ra tất cả mọi người ở phụ cận đã tụ hội tới, kế tiếp chính là quyết chiến với yêu thú rồi, hy vọng có thể thủ được vững vàng.
- Không có Thất cấp yêu thú thì thủ vững không phải là vẫn đề.
Không biết gã võ giả Bão Nguyên Cảnh nào nói ra.
Gào gào!
Ngay một khắc bọn người Diệp Trần đi vào bên trong cửa thành, ở phương hướng Hoàng Sơn Trấn, có rất nhiều yêu thú chạy khắp nơi trong núi, đông nghịt, thập phần khủng bố.
Bên trong Thú Triều, Ngũ cấp yêu thú không cách nào tính toán được, Lục cấp yêu thú tính ra đếm hàng trăm, kinh khủng hơn chính là yêu thú ở phía sau. Một thân ảnh to lớn di động đến, đến mức, núi nhỏ sụp đổ, đại địa vang lên động tĩnh ù ù, phảng phất như sinh ra cơn địa chấn nhỏ vậy
Đây là một đầu mãng xà dài đến ngàn mét, trên đầu có hai cái sừng dài, lân phiến toàn thân hiện lên sắc xanh vàng lớn chừng cái chậu rửa mặt, hai cái đuôi tùy ý quét động qua, đại địa rạn nứt, đá vụn bay loạn, mà ở trong miệng nó có khí tức tanh hôi được thổ nạp ra, hình thành nên vô số khí lưu giống như mây đen bao phủ toàn thân.
Ầm ầm!
Song Giác Mãng Xà trườn qua Hoàng Sơn Trấn, toàn bộ Hoàng Sơn Trấn đều triệt để văng tung tóe, lập tức bị san thành bình địa, nhìn không ra trước kia còn một thôn trấn như vậy tồn tại.
Hống hống hống hống hống hống rống...
Tiếng hô của yêu thú kinh thiên động địa, đánh đến hướng Thiết Thành.
- Cái gì, ở đây rõ ràng có Thất cấp yêu thú?
Một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ từ xa xa thấy được bóng dáng của Song Giác Mãng Xà, quá sợ hãi vội vàng vận khởi khinh công, lao đến hướng Thiết Thành.
Phốc phốc!
Con mắt của Song Giác Mãng Xà gắt gao nhìn đối phương, mở ra miệng rộng, có vô cùng nhiều yêu khí hội tụ ở cổ họng nó, rồi sau đó có một cột sáng đen kịt được phóng ra ngoài.
Khoảng cách mười dặm chỉ trong nháy mặt, võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ này hừ một tiếng, thân thể bị thiêu thành tro bụi, hài cốt cũng không còn.
Tựa hồ còn chưa đã ghiền, đầu Song Giác Mãng Xà này lại phóng ra vài cột sáng đen kịt, xiên qua ngọn núi ở phụ cận, núi đá từ trên đỉnh sụp đổ xuống, âm thanh ù ù nổi lên bốn phía.
Tốc độ của yêu thú rất nhanh, hơn tốc độ mọi người chạy đến rất nhiều, chỉ qua thời gian có nửa ngày liền đi tới ngoài mười dặm Thiết Thành.
Song Giác Mãng Xà dựng thẳng nửa người cao ngất lên, cao không khác lắm với một ngọn núi, như cột chống trời, nó lại mở ra cái miệng rồng lần nữa, phun ra một cột sáng đen kịt đến trên tường thành Thiết Thành ở cách đó mười dặm.
Tường thành bị phá hủy như đậu hủ, không biết có bao nhiêu người chết dưới cột sáng này, trong đó kể cả ba bốn tên võ giả Bão Nguyên Cảnh nữa.
Có võ giả nhận ra thân phận của Song Giác Mãng Xà, sợ hãi nói:
- Là Thất cấp yêu thú.
- Thất cấp yêu thú Giác Long Mãng!
- Sao có thể, trong vòng ngàn dặm sao lại tồn tại Giác Long Mãng được.
- Bằng vào chúng ta sao có thể ngăn trở Thất cấp yêu thú Giác Long Mãng tập kích, có chạy không!
Có không ít võ giả Bão Nguyên Cảnh sắc mặt tái nhợt, nổi lên lòng chạy trốn.